Đan Linh mệt mỏi mở mắt ra, khung cảnh trời đầy sao phản chiếu rõ trong đôi mắt xinh đẹp kia. Cô cụp mí mắt xuống, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai, xung quanh chỉ là tiếng ve kêu vang vẳng. Cô từ từ ngồi dậy, do ngủ được một lúc nên cơ thể đã có chút sức lực, nhấc từng bước chân đi thật nhanh. Cách đó không xa, một nhóm người mặc đồ đen, tay cầm đen pin chiếu rọi xung quanh, giống như tìm kiếm ai đó. Thảo Vân gương mặt trang điểm sắc sảo, hiên ngang đứng im ra lệnh cho từng tên thuộc hạ tìm kiếm Đan Linh. Họ đã tìm cô hơn hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tung tích nào. Thảo Vân lòng sốt ruột khó chịu vì để Đan Linh chạy thoát, giận cá chém thớt mắng từng tên thuộc hạ. "Tụi bây đúng là lũ vô dụng không được tích sự gì. Có một đứa con gái cũng để chạy thoát, hại tao bây giờ phải cùng tụi bây tìm con nhỏ chết tiệt đó. Đúng là nuôi ong tay áo!" Bị mắng chửi, những tên thuộc hạ càng đẩy nhanh tiến độ đi tìm người, nhưng Đan Linh đã được rèn luyện từ nhỏ, thể chất khá tốt, tốc độ chạy của cô cũng có thể nói là nhanh. Vượt qua con dốc đầy hiểm nguy, cô thành công đi xuống chân núi. Nhìn con đường vắng vẻ không một bóng người, càng không biết bản thân đang ở đâu. Đan Linh cứ theo linh cảm mà đi theo con đường lớn. Bây giờ cũng tầm hai ba giờ sáng, cô cứ đi mãi đi mãi trên con đường vắng tanh chỉ có ánh đèn đường soi sáng, càng đi tâm trạng càng thêm bất an. Cô cắn chặt môi nhìn xung quanh, tìm kiếm ai đó để hỏi đường. May mắn đã mỉm cười, một chiếc xe sang trọng chạy ngang qua, cô nhanh chóng đưa tay bắt xe, chiếc xe dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, người phụ nữ sang trọng ngồi trong xe, đưa mắt nhìn cô. Đan Linh nhìn người phụ nữ, mặt tái xanh, nhanh chân chạy đi. Nhưng tốc độ của cô vẫn thua chiếc xe đó, nó vẫn đuổi kịp được cô.
Đan Linh ý chí kiên cường quyết không từ bỏ, cắn răng chạy thật nhanh, bọn người áo đen từ trong xe bước xuống, nhanh chóng bao vây lấy cô. Bạch Yên kiêu sa bước từ trên xe xuống, lộ nụ cười khinh miệt nhìn Đan Linh, vẻ mặt đắc ý như kẻ chiến thắng. "Đúng là con nhóc không biết điều! Mày nghĩ chạy xuống được chân núi thì có thể thoát khỏi tay của tao sao? Mày nghĩ mày là ai? Chỉ là một đứa hỉ mũi chưa sạch mà dám đấu với tao à?" Cô dùng ánh mắt kiên cường nhìn Bạch Yên, không hề tỏ ra sợ sệt, vẫn cứng đầu ngoan cường, bộ dạng khiến Bạch Yên cảm thấy vô cùng căm ghét. Bà ta cho rằng chỉ có Thảo Vân mới xứng có được vị trí phu nhân của nhà họ Trần, còn Đan Linh chỉ là con nhóc cứng đầu lì lợm, vốn không xứng để có thể so sánh với con gái bà ta. Trước những lời đầy khinh thường, cô chỉ nhếch mép nở một nụ cười điểu, giống như là đang khiêu khích đối phương. "Trước nay tôi luôn kính trọng những người lớn tuổi hơn mình, nhưng riêng bà thì tôi cảm thấy khinh thường! Một tiểu tam cướp chồng người khác, phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta, không có tư cách nói tôi là đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch!" Bị những lời nói kia chọc tức, Bạch Yên mất bình tĩnh, sai người xông lên cho cô một trận, sau đó giết chết cô ngay tại đây. Nhưng Đan Linh không phải loại con gái yếu đuối, cô có thể đáp trả lại họ bằng những đòn karate được học từ người cha Phùng Uy của mình. Những đòn đánh mạnh mẽ quật cường, uy lực không phải dạng tầm thường. Rất nhanh những tên thuộc hạ tép riu của Bạch Yên đã bị Đan Linh hạ gục, nằm bất tỉnh dưới đất. Cũng may là bà ta không đem theo quá nhiều người nên cô cũng không bị mất quá nhiều sức lực. Bạch Yên cầm điện thoại gọi cho Thảo Vân, nhưng chưa kịp mở nó lên đã bị Đan Linh dùng chân đá văng ra xa. Bà ta vội lùi lại, cô lại vội tiến đến. Bạch Yên sợ hãi ngã khụy xuống đất, nhìn sang xung quanh tìm kiếm chiếc điện thoại. Thấy nó ở cách mình không xa, định nhanh chân bò đến lấy ai ngờ lại bị Đan Linh chặn lại. Bà ta mặt trắng bệch ngước nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo tựa như muốn giết người của cô, cả cơ thể run rẩy đừng đợt, lòng đầy hoảng sợ vội chạy trốn.
Nhưng Đan Linh không có ý định buông tha cho Bạch Yên. Bà ta dám sỉ nhục cô, cùng con gái và tên Hiên đó bắt cóc cô, cô không thể tha thứ cho họ được. Đan Linh túm lấy cổ áo của Bạch Yên, dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ khiến bà ta hoảng loạn. Nhìn đôi mắt lạnh nhạt kia khiến bà ta nhớ đến một người cũng từng dùng đôi mắt đáng sợ đó nhìn mình, kẻ đó không ai khác chính là Phùng Uy. Năm đó, chính Phùng Uy đã khiến Bạch Yên sợ hãi rời khỏi nước Pháp, làm bà ta cả đời này không dám đặt chân đến đất nước đó, nguyên nhân cũng là vì Phùng Uy đã để lại cho bà ta một nỗi ám ảnh mà bà ta có chết cũng không quên được. Bạch Yên rất ghét Đan Linh, bà ta ghét cô vì cô cản trở con đường trở thành phu nhân Trần gia của Thảo Vân, mà còn một nguyên nhân khác chính là cô có gương mặt hao hao giống một người, người đó chính là Lê Hà Tuệ, kẻ thù không đội trời chung của Bạch Yên, vợ của Phùng Uy. "Bà nghĩ tôi sẽ tha cho bà một cách dễ dàng như vậy sao?" Nét mặt hiện giờ của cô, so với Lê Hà Tuệ chẳng khác là bao. Bạch Yên căm thù gương mặt đó, căm thù Lê Hà Tuệ, căm thù Phùng Uy, lại càng ghét cay ghét đắng Đan Linh. Bạch Yên mở to hai mắt nhìn rõ gương mặt của Đan Linh gần trong gang tấc, từ từ thốt ra ba chữ: "Lê...Hà...Tuệ..." Một khắc, ánh mắt của Đan Linh liền thay đổi, càng trở nên đáng sợ pha thêm sợ tàn độc giống như Phùng Uy. Bà ta bị dọa đến nổi vừa thốt ra ba chữ kia đã bị ánh mắt đó làm cho ngất xỉu. Đan Linh lay mạnh người của Bạch Yên nhưng bà ta vẫn không tỉnh lại. Đôi mắt cô tối sầm lại, khuôn miệng lạnh nhạt thốt ra từng chữ: "Bà có quan hệ gì với mẹ tôi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]