Gió đêm thổi mạnh vào bến cảng. Trần Hạo Thiên một thân âu phục đen nhánh, gương mặt vô cảm chầm chậm hướng mắt nhìn người đàn ông đầy máu me nằm dài trên đất, hai tay bị trói lại, gương mặt bị đánh đập nhìn rất thảm hại.
Ánh mắt Hạo Thiên không một chút sự dao động nhìn người đàn ông:
"Lô hàng đâu?"
Người đàn ông run rẩy ngẩng mặt lên nhìn hắn, gương mặt vô cùng sợ hãi, gã ta mấp máy môi, khó khăn mở miệng nói:
"Tôi không biết!"
Mắt Hạo Thiên bỗng trừng to nhìn vô cùng đáng sợ. Người đàn ông nhìn vẻ mặt của hắn, mặt gã càng biến sắc, trắng bệch không chút giọt máu. Hắn đi lại, bình thản đưa chân giẫm mạnh lên bàn tay của người đàn ông. Một khắc, ánh mắt của hắn trở nên thật đáng sợ tựa như một con quỷ.
Người đàn ông toàn thân run rẩy kịch liệt, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
"Nói! Lô hàng ở đâu?" Âm thanh vô cùng lạnh lẽo vang lên.
Người đàn ông cắn môi, đắn đo suy nghĩ không biết nên làm thế nào. Gã hướng ánh mắt sợ sệt nhìn Hạo Thiên, ngoan cố nói:
"Tôi...thật sự không biết!"
Hạo Thiên nghe vậy không có chút tức giận. Hắn nhếch mép lên cười, một nụ cười khiến người khác rùng mình. Chân hắn nhấc ra khỏi bàn tay người đàn ông, xoay người bước đi cao quý, chỉ để lại một câu nói khiến người đàn ông nghe vừa sợ lại vừa hận.
"Giết hắn, nhớ giết luôn cả gia đình hắn."
Người đàn ông vùng vẫy mạnh mẽ cố lết thân xác đầy máu đến gần Hạo Thiên nhưng bị thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-minh-em/1690441/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.