Chương trước
Chương sau
Trên đường tới, Tố Tâm vẫn luôn không dám nghĩ rồi lại không nhịn được suy nghĩ...

Nếu như không có Phó Kiến Văn, cô nên làm gì!

Chỉ là nghĩ thôi Tố Tâm đều cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Trong lòng từ từ có đáp án rõ ràng, Tố Tâm nhẫn nhịn không để cho nước mắt của mình chảy ra, không để cho mình suy nghĩ đến những thứ lung tung vừa nãy!

Lúc này, Phó Kiến Văn bình an vô sự đứng ở trước mặt của cô, nước mắt như tràn mi mà ra, rõ ràng không muốn nước mắt rơi, nhưng đôi mắt vẫn là một mảnh ướt đẫm... Nếu như không có Phó Kiến Văn, chắc cô cũng không sống nổi nữa!

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, dù cho gặp phải chuyện lớn bằng trời, Tố Tâm cũng đều chưa từng có ý nghĩ không muốn sống, nhưng bây giờ...

Khi trong đầu cô suy nghĩ lung tung, suy đoán đến chuyện vì sao Phó Kiến Văn không nghe điện thoại, suy nghĩ đến chuyện Phó Kiến Văn bị thương, nghĩ thôi cô đều muốn điên rồi!

Cô nghĩ, nếu như hôm nay đến, cô ở nơi này nhìn thấy Phó Kiến Văn đã...

Tố Tâm sẽ không phải điên nữa, mà nhất định là sống không nổi!

Lúc này, Phó Kiến Văb hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở trước mặt Tố Tâm, nhưng Tố Tâm vẫn cảm thấy trái tim như bị một bàn tay lớn nắm chặt đến nỗi không thở nổi!

Vẫn cảm thấy tuyệt vọng như trước!

"Xin lỗi, là anh không tốt! Điện thoại rơi ở trên xe rồi! Anh gặp được một người bạn cũ lúc trước..."

Phó Kiến Văn còn chưa nói hết, Tố Tâm liền nghe thấy có người gọi Phó Kiến Văn: "Đội trưởng Phó!"

Tố Tâm lau nước mắt cùng nước mũi của mình lên áo sơ mi trước ngực của Phó Kiến Văn, quay đầu, tay gắt gao lôi kéo áo sơmi của Phó Kiến Văn, nhất định không chịu buông ra.

Người gọi Phó Kiến Văn là đội trưởng, chính là người đàn ông tóc ngắn mà mới vừa rồi Tố Tâm xốc lên tấm rèm cuối cùng, người đàn ông kia đã mang theo mũ lưỡi trai, áo khoác cùng mũ lưỡi trai đều là màu đen.

Vừa nãy trong lòng Tố Tâm tràn đầy lo lắng cho Phó Kiến Văn nên không nhìn kỹ, vào lúc này cô cảm thấy người này có chút quen mắt.

Phó Kiến Văn cúi đầu nói với Tố Tâm: "Người này lúc trước ở Iraq em đã gặp, Tần Triết!"

Nghe Phó Kiến Văn nói như vậy, Tố Tâm buông áo sơmi của Phó Kiến Văn ra, đứng ở bên người Phó Kiến Văn đối mặt với Tần Triết, con ngươi đỏ lòm quan sát tỉ mỉ gương mặt của anh ta.

Tần Triết cũng có ngoài ý muốn, nghiêm túc quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm...

Tố Tâm nhìn xem da thịt của Tần Triết vì phơi nắng mà đã thành màu mặt ong, cô cảm thấy có phần quen thuộc, cũng không nhớ ra được anh ta là người nào trong đám chiến sĩ trước đó, dù sao lúc ấy ngoại trừ Phó Kiến Văn, trên mặt bọn họ đều là màu sắc ngụy trang.

"Là cô! em gái dũng mãnh!" Tần Triết nhớ ra Tố Tâm là ai, theo bản năng gọi ra biệt danh mà lúc trước trong đội của anh ta gọi đùa.

Tố Tâm: "!"

********

E rằng chuyến đi chơi này của gia đình anh Phó không được vui vẻ rồi!

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.