Chương trước
Chương sau
Tiếng người ầm ỹ ồn ào xung quanh phảng phất như toàn bộ đều biến mất, chân Tố Tâm run tới nỗi không đỡ được thân thể mình, lui về phía sau một bước, theo bản năng đưa tay đi kéo tấm rèm của phòng cấp.

Tố Tâm cố gắng ổn định thân hình, cô thấy Phó Kiến Văn chau mày, nghiêng người xuyên qua đâm người đông đúc trước mặt, bước nhanh về phía Tố Tâm.

Tố Tâm vẫn luôn cố nén cảm xúc từ vừa nãy đến bây giờ, hiện tại đã đột phá.

Nước mắt nhanh chóng lao ra khỏi viền mắt, cô cắn chặt hàm răng, cũng chen chúc trong đám người đi về phía Phó Kiến Văn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phó Kiến Văn còn chưa kịp nói cái gì, Tố Tâm liền nhanh chóng nhào vào trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, lực đạo lớn đến nỗi Phó Kiến Văn bị đẩy về phía sau một bước mới ổn định được thân hình.

Phó Kiến Văn đang cầm đơn nộp phí sít sao đỡ lấy Tố Tâm, nhận ra được thân thể của Tố Tâm run rẩy, anh cúi đầu hỏi: "Làm sao em lại tới nơi này!"

Tố Tâm nghe được giọng nói của Phó Kiến Văn, bên tai dán chặt lồng ngực của anh, nghe được tiếng trái tim đang đập mạnh mẽ của anh, thần kinh căng thẳng đột nhiên buông lỏng xuống, tâm tình cũng biến thành không cách nào khống chế, lên tiếng khóc lớn, dường như là sống sót sau tai nạn...

Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm khóc có phần không biết làm sao, nghĩ đến Tố Tâm đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc là nhìn thấy bản tin thời sự cho nên lo lắng cho mình mà chạy tới!

Phó Kiến Văn nghe thấy tiếng khóc của Tố Tâm, không hé răng chỉ là ôm Tố Tâm càng chặt hơn.

Ở một nơi như bệnh viện lúc này, mọi người gào gào khóc khóc chính là chuyện bình thường, cho nên cũng không có người nào nhìn Tố Tâm như quái vật xem quái vật, ai cũng đều vội vàng đi tìm người nhà của mình, hay là vì người thân của mình mà khóc lóc, thậm chí là rời đi trong thương tâm.

"Không có chuyện gì!" Phó Kiến Văn thấp giọng động viên ở bên tai Tố Tâm, "Anh đây không phải thật tốt đứng ở trước mặt em sao, ngoan, anh không sao..."

"Tại sao anh không nghe điện thoại!" Tố Tâm lấy lại sức lực, dùng sức đấm thật mạnh ở trên tấm lưng của Phó Kiến Văn, dùng toàn lực của chính mình, "Tại sao không gọi điện thoại nói một tiếng! Anh rõ ràng có thể mở điện thoại ra! Tiểu Lục đã gọi cho anh vô số lần! Em nhẫn nhịn không dám gọi cho anh ở trước mặt Đoàn Đoàn... Em sợ Đoàn Đoàn sợ sệt, nhưng em cũng rất sợ..."

Tố Tâm nghẹn ngào, lời kế tiếp một chữ đều không nói ra được khỏi miệng.

*******

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha! iu các nàng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.