"Được!" Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn đang ngước cổ, siết chặt điện thoại, tận lực để cho ngữ khí của mình khách khí một chút, " mấy giờ anh tới để tôi giúp Đoàn Đoàn dọn dẹp đồ."
Tố Tâm mơ hồ nghe được ở đầu bên kia điện thoại, trợ lý của Phó Kiến Văn gọi anh, sau đó truyền đến tiếng ngòi bút cùng trang giấy ma sát nhẹ nhàng.
"Nếu như thuận lợi, chắc tầm mười rưỡi." Phó Kiến Văn ngữ khí bình thản.
Nghe ra Phó Kiến Văn còn đang bận bịu, Tố Tâm đáp một tiếng: "Được."
...
Phó Kiến Văn luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay mười giờ bốn mươi còn chưa thấy anh gọi điện.
Nhớ tới Phó Kiến Văn nói nếu như thuận lợi tầm mười rưỡi sẽ tới đón Đoàn Đoàn, Tố Tâm nhíu nhíu mày, suy đoán không biết có phải hay không có cái gì không thuận lợi.
Muốn gọi điện thoại nói cho Phó Kiến Văn Đoàn Đoàn đã ngủ, để anh ngày mai tới đón nhóc, nhưng cô cũng không phải mẹ ruột của nhóc, không có tư cách để Đoàn Đoàn ở bên cạnh mình.
Trên ghế salon, Đoàn Đoàn đã ngủ ngon lành, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đầu nằm lên chân của Tố Tâm, ngủ say sưa, màn hình TV lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.
Tống Hiểu cùng Bạch Hiểu Niên cũng đã ngủ trước rồi.
Tống Hiểu mấy ngày nay tâm tình sa sút có phần thích ngủ, Bạch Hiểu Niên sáng sớm ngày mai còn phải quay trực tiếp, ba giờ phải rời giường cho nên nhất định phải ngủ sớm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-em/2131759/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.