Chương trước
Chương sau
"Người đàn ông kia, anh ta có thể để cho mình chiếm được vai mình muốn lại không phải lo lắng bị người khác cướp đi, thậm chí có thể để cho mình lựa chọn kịch bản, đạo diễn mình thích... Thậm chí còn có thể để cho mình tranh các giải thưởng lớn một cách công bằng mà không phải làm trò cười cho kẻ khác. Mình đã từng nghĩ, sẽ có ngày anh ta bỏ rơi mình, nhưng những ngày chung sống cùng anh ta, mình đều cảm thấy rất hạnh phúc!"

"Thời gian mình làm tình nhân của anh ta, anh ta đã cho mình tất cả, chiều chuộng mình lên tận trời xanh, ba ngày ngắn ngủi... Anh ta khiến mình quên mất tuổi tác của mình, thậm chí quên mất Tô Hoàn, quên mất ban đầu chính là vì anh ta mà mình chia tay Tô Hoàn. Mình cũng biết rõ mình với anh ta sẽ không có kết quả, nhưng mình cảm thấy... Dù gì đi nữa mình cũng đã nhận được thứ mình muốn. Các cậu nói đi... các cậu cảm thấy mình quá dơ bẩn đúng không???!"

Tống Hiểu cười khẽ một tiếng hỏi Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên.

Bạch Hiểu Niên không hé răng.

Tố Tâm cũng không nói chuyện...

Nếu như là ba, bốn năm trước Tố Tâm và Bạch Hiểu Niên, có lẽ sẽ gật đầu tán thành, sau đó tận tình khuyên Tống Hiểu quay đầu lại là bờ.

Nhưng ở cái tuổi lưng chừng này, không thể mãi cứ đơn thuần tinh khiết như tờ giấy trắng.

Tống Hiểu trước kia vốn dĩ là một trong ba người không chịu nổi cái quy tắc ngầm này nhất nhưng bây giờ, Tống Hiểu so với Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên thành tựu cao hơn, chắc hẳn áp lực cũng sẽ nhiều hơn.

Các cô chỉ là một phát thanh viên, một người dẫn chương trình nhỏ bé trong cái đài truyền hình, nhưng thứ Tống Hiểu đang phải đối mặt đó chính là cả giới giải trí.

Hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên không phải là không trải qua.

Tố Tâm không hiểu tự nhiên nghĩ tới Phó Kiến Văn.

Cô sở dĩ một mực có thể giữ vững chính mình, bởi vì cô không phải vì tiền đồ mà luồn cúi, đại khái... như Tống Hiểu nói, là cô không có đến gặp những người được gọi cái tên hoa mĩ là “nhà đầu tư”.

Cô nghĩ, nếu như trưởng phòng phát thanh mà đổi thành Phó Kiến Văn, mà không phải Lý Chí Quốc, đại khái hôm nay ngồi ở chỗ này nói cho bạn tốt, không chỉ có Tống Hiểu đã dùng quy tắc ngầm thôi mà chính cô cũng dùng rồi.

Trong cái xã hội này, chẳng ai được gọi là thanh cao, cũng chẳng ai bị gọi là dơ bẩn, còn cái gọi là kiên định, chính là không đủ mê hoặc.

Lẩn quẩn bên tai Tố Tâm, chính là câu nói kia của Tống Hiểu... ba ngày ngắn ngủi, anh ta đã làm cho cô quên mất Tô Hoàn, quên mất ban đầu cùng Tô hoàn chia tay chính là cô vô cùng bi thương.

Như vậy, cô phải hay không hẳn là nên đồng ý với Phó Kiến Văn thử xem, nói không chừng sẽ đem cái bóng của Hứa Khai trong đáy lòng mình đuổi đi thật xa, cho mình cuộc sống mới! Không hiểu sao cứ nhắc đến Phó Kiến Văn, là cô lại nghĩ đến Hứa Trạch Vũ trong, lòng đau nhức. Trong lúc cô âm thầm thích Hứa Khai, Hứa Trạch Vũ cũng rất thích cô, cô biết anh ta thích mình nhưng chính mình lại không thể đáp lại được tình cảm của anh ta. Cô biết khi yêu mà không được đáp lại sẽ rất đau khổ, nhưng... cô có thể làm gì khác nữa đây.

Nghĩ tới đây, trái tim Tố Tâm đập chậm một nhịp.

Trước đây, Bạch Hiểu Niên không phải là không từng khuyên qua Tố Tâm, nói cách tốt nhất để quên đi một người đó chính là thử bắt đầu với một người mới, nhưng Tố Tâm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, cảm thấy làm như vậy sẽ rất thiệt thòi cho người đến sau... Cô không muốn lấy người khác làm người thay thế.

Nhưng đổi thành Phó Kiến Văn, thì chẳng khó mà tiếp nhận.

Tố Tâm chưa uống rượu mà đầu óc đã mơ màng như say rồi.

Còn Tống Hiểu thân thể say rồi, đầu óc lại tỉnh đến đáng sợ.

Đến cuối cùng, Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên mới biết, vết thương trên người Tống Hiểu chính là do vị hôn thê của người đàn ông kia đánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.