Sáng sớm, lười biếng duỗi duỗi cánh tay, mỉm cười nhìn luồng sáng chói lọi. Ánh sáng vàng rực rỡ kia, ấm áp chiếu vào gian phòng, đem cả căn phòng ánh thành màu vàng nhạt. Lạc Cẩm Hiên nhấc mí mắt nặng trĩu lên, sau đó tròng mắt nhìn người không nhúc nhích trong ngực. Anh khẽ nghiêng người, cứ như vậy chuyên chú nhìn cô, sáng nay sắc mặt cô tốt hơn nhiều, trên mặt tái nhợt đã nhiều khí huyết, hồng nhuận rất nhiều.Cẩm Hiên ở trên trán cô hôn thật sâu, cuối cùng rút cánh tay của bản thân ra, sau đó đi vào phòng tắm, mỗi lần chỉ cần có cô ở bên anh đều cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Khi anh đi ra,Liên Dạ nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, chúng ta đến công ty sao?"
Lạc Cẩm Hiên gật đầu một cái, sau đó đi tới bên giường bệnh, nói: "Tuệ nhi, em nhanh tỉnh lại một chút,anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em."
Anh nói xong, cầm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của cô lên hôn,sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh, mang theo một mảnh lo lắng, lưu lại một chút tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này Tuệ Nhi mới tỉnh dậy, thật ra đã tỉnh từ lâu nhưng lại không muốn gặp ai đó.Cô đi vệ sinh cá nhân, vừa bước ra đã thấy đủ mọi người này người kia. Nào bưng cháo, súp…. Đủ các món không thiếu gì.
- Có cần nhiều vậy không?
Từ đằng sau xuất hiện một gương mặt ma mị nói
- Tất nhiên, giờ cô là bệnh nhân đặc biệt ở đây.
Cô cười nhẹ, không biết nên vui hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-cung-chieu-minh-em/2751472/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.