Từ lúc Âu Thành Triệu có dấu hiệu tim đập lại, Lạc Ân Nghiên vẫn luôn ở bên cạnh bồi cậu. Theo đúng lịch trình thì cô sẽ về nước để khánh thành store thời trang riêng của mình, nhưng tất cả đều được Lạc Ân Nghiên dời lại.
Có lẽ thời gian hiện tại, đối với cô Âu Thành Triệu mới là thứ cần cô bên cạnh. Mỗi ngày cô đều chăm sóc, thay quần áo và lau người cho cậu, các vết thương cũng dần dần hồi phục. Vì Âu Thành Triệu bị hôn mê lâu nên việc lành lại vết thương nhanh chóng là không thể.
Mặc dù đã bong gần hết vảy nhưng có vài chỗ vẫn còn nguyên, vài chỗ thì lại để thành sẹo rất xấu. Cô biết cậu là người rất quý trong vẻ bề ngoài, nếu tỉnh dậy thấy mình nhiều sẹo như vậy chắc chắn sẽ lại ầm ỉ cho mà coi.
Lạc Ân Nghiên ngồi bên cạnh, cẩn thận gọt hai quả táo ra đĩa nhỏ, bên cạnh còn có ấm trà bốc lên nghi ngút, trà hoa hồng rất thơm, khói bay toả căn phòng cũng không khó chịu lắm. Lúc cô đang say mê vừa gọt táo vừa hát cho cậu nghe thì bỗng dưng......
Một cảm giác gì đó nhột nhột sau lưng, nó giống như có con gì đó bò lên người vậy. Cô có hơi giật mình quay lại nhìn chằm chằm, ở vị trí đó hoàn toàn không có con gì mà chỉ có bàn tay Âu Thành Triệu ở đó.
Đôi mày mắt nhìu lại, Lạc Ân Nghiên có hơi hoài nghi. Không lẽ cậu đã tỉnh lại rồi sao?
Hàng vạn thứ hiện ra trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081116/chuong-130.html