Nhận được tin Âu Thành Triệu tỉnh dậy, người người ùn ùn kéo đến, khiến cho người thanh niên trên giường vừa mới tỉnh chưa kịp tiếp thu nỗi khung cảnh hỗn loạn này. Cậu ngơ ngác nằm trên giường, đôi mắt từ đầu đến cuối để chỉ nhìn bóng dáng mập mờ ở phía ngoài cửa.
Lê phu nhân thấy con trai mình thoát khỏi cánh cổng tử thân thì vui mừng khôn xiết. Bà đi lại nắm lấy bàn tay lạnh ngắt trong mấy tháng nay, hiện tại có thể cảm nhận được cậu đã gầy đến mức nào.
"Con trai! Con tỉnh rồi, có muốn uống nước hay gì không?"
Không cần suy nghĩ Âu Thành Triệu thẳng thắng lắc đầu, mắt không rời nỗi cánh cửa kia. Mọi người trong phòng ai nấy đều trơ mắt ra nhìn nhau không biết làm gì hơn, vì vốn dĩ từ đầu đến cuối Âu Thành Triệu không để ai trong bọn họ trong mắt cả. Đông thì đông nhưng phòng bệnh lúc này lại im ắng lạ thường, chỉ cần một con ruồi kêu "e e" bay qua thôi cũng có thể nghe rõ mồn một.
Cứ như vậy thời gian trôi hơn nửa giờ, Lạc Ân Nghiên và Thanh Nghi mới quay lại phòng bệnh. Khi đón nhận bầu không khí kì lạ như thế này hai người cũng có chút sững sờ. Bốn phụ huynh đều tập trung ánh mắt về phía Lạc Ân Nghiên, ngay cả Thành Triệu cũng dùng đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm cô.
Lạc Ân Nghiên bị như vậy cũng có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu bặm môi. Trong đầu không ngừng suy nghĩ vô vàn đủ điều.
Thật sự bản thân cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081115/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.