Vẫn như thường lệ, vì chuyến bay kéo dài tới hẳn 14 tiếng nên vừa lên máy bay Âu Thành Triệu đã nhanh chóng đỡ Lạc Ân Nghiên ra ghế của mình ngồi ổn định. Hai người đi hạng thương gia nên không phải lo vì vấn đề bay lâu sẽ mệt.
Khu hạng thương gia cơ sở vật chất nó sẽ tốt hơn các khu thường còn lại. Sau khi thấy Lạc Ân Nghiên đã ổn định chỗ ngồi cậu liền gọi một phần cháo thịt bằm nóng cho cô. Dạ dày không tốt khi cháo vào có lẽ sẽ ổn hơn, Âu Thành Triệu cũng ngồi kế bên Lạc Ân Nghiên, tay còn cầm thêm cái túi xách nhỏ của cô.
Từ lúc ở nhà đi đến sân bay, cảm giác nhợn cổ của cô cũng đỡ đi nhiều, chỉ là mũi hơi nhạy cảm, mỗi lần ngửi thấy mùi đồ ăn thì giống như dạ dày trào ngược vậy, chỉ hận không thể nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh để nôn ra. Vì thế mà trong người cô vô cùng khó chịu, cảm xúc lại trở nên cáu gắt lạ thường.
Mỗi lần quay qua nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của tên thanh niên kia cô tự dưng lại thấy ghét mới ghê chứ. Còn muốn nắm đầu cậu dày vò cho một trận đã đời, nhưng nghĩ lại thấy hành động này hơi vô duyên nên Lạc Ân Nghiên phải kiềm nén quay mặt qua chỗ khác để không nhìn thấy Âu Thành Triệu.
Mà cậu đối với thái độ này của cô thì cảm thấy mình bị cô bỏ lơ ghét bỏ, tâm trí theo thái độ cô mà trầm xuống theo. Từ nãy tới giờ cậu đều suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081084/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.