Lạc Ân Nghiên ngủ dậy là chuyện của 1 tiếng sau, sau một cơn ngủ dài cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nâng người dậy đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, một cảnh tượng khiến cô phải hoảng hốt đó là toàn bộ mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt trừng trừng.
Ai nấy cũng treo trên môi nụ cười mừng rỡ, Lạc Ân Nghiên có chút khó hiểu, cô không hiểu sao vừa ngủ dậy lại bị nhìn chằm chằm tới như vậy, còn là ánh mắt kì quái nữa mới ghê. Nhìn qua Âu Thành Triệu, giờ phút này cậu cũng nhìn cô, nhưng ánh mắt lại là dịu dàng, tay còn đặt lên bụng cô một cách nhẹ nhàng, lâu lâu còn xoa vài cái.
Lạc Ân Nghiên thấy vậy bèn cầm lấy tay cậu đẩy ra.
"Anh làm gì đó?"
Xong ngẩn đầu lên nhìn mọi người.
"Mọi người sao lại tập trung hết trong phòng con vậy? Có chuyện gì sao?"
Giai phu nhân lúc này mới vui vẻ đứng dậy, bà tiếng đến ngồi trước mặt Lạc Ân Nghiên, nét mặt không kiềm được hào hứng nói với cô.
"Con còn chưa biết gì sao?"
"Biết gì ạ?"
"Trời ơi con bé này! Trong bụng con đang có một sinh linh bé nhỏ đó" Giai phu nhân nhẹ giọng trách móc, nói là trách móc nhưng trong giọng nói lại hàm chứa có bao nhiêu vui mừng.
Lạc Ân Nghiên ngớ người tại chỗ, cả người cô như bị rút mất linh hồn, toàn thân cứng đờ như đóng băng, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc. Giống như những điều Giai phu nhân vừa nói chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081082/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.