Trần Gia Kiệt bước vào phòng, anh không uống một ly nào hiển nhiên anh rất tỉnh táo, vì cuộc chiến tối nay anh phải tỉnh táo. Bên trong Tiểu Khiết đang nằm trên giường nghe điện thoại, cô mặc một bộ váy ngủ màu hồng phấn dài qua mông, phía sau để lộ nguyên phần lưng trắng ngần, mái tóc búi nhẹ lên đỉnh đầu trông có chút rối nhưng thật ra rất câu dẫn người khác. Cô đang nằm sấp xuống, hai chân cong lên đá qua đá lại trông rất đáng yêu. - "Anh hai, anh đang ở đâu vậy? Sáng nay em không thấy anh." Diệp Thần gọi điện cho cô, sáng nay sau khi Trịnh Ly bị trật khớp anh đã đưa cô đến bệnh viện nên không ở lại được lâu, nhìn em gái mình lấy chồng là vui lắm rồi. Cô nói chuyện với Diệp Thần, anh cũng không có phản ứng gì, vì anh biết Diệp Thần có thêm mười lá gan cũng không làm gì được Tiểu Khiết nhà anh. Anh đi vào phòng tắm, tắm sơ qua rồi ra ngoài, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn che đi phần cần che. Tiểu Khiết đã không còn nói chuyện với Diệp Thần nữa mà là cha con Lý Nhiệm Kỳ. - "Tiểu Khiết, hôm nay không đến được, đừng buồn anh nhé," Lý Nhiệm Kỳ nói, anh không muốn đến đó nhìn cô hạnh phúc cùng Trần Gia Kiệt, ba năm nay anh vẫn còn yêu cô rất nhiều, nhưng vì đứa trẻ anh không nói gì và cũng không tìm thêm người phụ nữ nào. Để tránh đến hôn lễ nên anh đã đưa Dạ An đi du lịch. - "Không sao ạ, không đến nhưng anh gửi phong bao lì xì to thế cơ mà." Tiểu Khiết nói. Trần Gia Kiệt đi đến cạnh giường, anh ngồi xuống vuốt nhẹ phía sau cổ cô, Tiểu Khiết không kìm được mà mỉm cười tinh nghịch. - "Hôm nay vui chứ? Giờ này mà chú rể còn chưa vào sao?" Tiểu Khiết lắc đầu :"Vẫn chưa ạ, anh ấy vẫn đang tiếp khách ngoài kia." Anh khó chịu gãi gãi tai, tay anh vuốt ve xuống eo cô, tiếp tục đi xuống mông cô, anh bóp nhẹ nơi đó. - "Vậy là em vẫn một mình trong phòng sao?" Lý Nhiệm Kỳ nói. Tiểu Khiết gật đầu :"Vâng." Trần Gia Kiệt cau mày, xoay người cô lại, đến lúc này Tiểu Khiết đã nằm ngửa ra, anh nhanh chóng chụp lấy môi cô. Lưỡi anh gặm cắn cánh môi anh đào của cô, vì đang nghe điện thoại nên Tiểu Khiết không dám thở mạnh. Hôn đến loạn nhịp hơi thở anh mới dừng lại, thả cô ra để cô tiếp tục nghe điện thoại. - "Em có nghe anh nói gì không?" Lý Nhiệm Kỳ hỏi lại, vì đang nói chuyện mà không nghe thấy tiếng cô nữa. Tiểu Khiết vuốt vuốt ngực mình cho hơi thở bình thường lại, cô mới nói :"Em xin lỗi, anh vừa nói gì nhỉ?" - "Không có gì, không nghe thì thôi vậy." Lý Nhiệm Kỳ nói, thật ra vừa rồi anh nói là: Nếu trước đây anh không phản bội em thì ngày ôm nay người chú rể sắp sửa bước vào phòng chính là anh rồi. Trần Gia Kiệt thì nghe được câu đó, anh bực mình cầm chiếc điện thoại quăng đi nhưng bị Tiểu Khiết giật lại. Anh lại ghen rồi... Tiểu Khiết hôn nhẹ lên má anh an ủi... Tay anh luồn vào váy cô vuốt từ dưới lên trên khiến cho cơ thể Tiểu Khiết trở nên yếu ớt, dựa vào ngực anh. Dạ An cầm lấy chiếc điện thoại của Lý Nhiệm Kỳ :"Dì Khiết, người ta bị ba dụ sang đây, bây giờ mới biết dì hôm nay bỏ con đi theo chồng mới, huhu, dì không cần con nữa sao." - "Có, dì lúc nào cũng cần Tiểu An mà." Giọng cô trở nên nhỏ nhẹ vì cơ thể bị anh trêu đùa đến mơ hồ. Tiểu An hỏi lại :"Thật sao? Nhưng nếu hôm nay dì cưới bác kia, vậy khi nào dì cưới Tiểu An?" - "Sau này, sau này khi Tiểu An tìm được người yêu mình thực sự rồi để xem Tiểu An còn thích dì không." Tiểu An cau mày :"Nhưng bây giờ Tiểu An tìm được rồi." Trần Gia Kiệt cắn nhẹ lên ngực cô, đầu ngực bị đầu lưỡi anh trêu đùa đến run rẩy. Bên dưới một dòng nước ấm chảy ra thấm vào chiếc váy và drap giường. Anh cởi chiếc váy ngủ trên người cô xuống, tiếp theo là quần áo của mình, rất nhanh dưới nền nhà xen kẽ nhau là quần áo cả phụ nữ và đàn ông. Anh thẳng tay giật chiếc điện thoại của cô ném vào tường... "Choang" Nó vô tội nhưng đã bị vỡ tan tành. Tiểu Khiết tiếc nuối nhìn theo, anh nói :"Đêm động phòng mà em còn dám nói chuyện với người đàn ông khác." Cô chạm nhẹ vào cơ bắp của anh, nở nụ cười mê hồn :"Được rồi, anh đừng ghen nữa." Anh cúi xuống tiếp tục hôn cô, tiếp theo anh lấy cái gối ở đầu giường kê dưới mông cô rồi từ từ đưa vật nam tính đi vào hoa huyệt đã ẩm ướt. Hai chân cô kẹp chặt hông anh, bên trong cô bóp hút chặt lấy tiểu đệ của anh, sự suиɠ sướиɠ bao trùm toàn bộ đại não. - "Ân...Kiệt....đừng lớn thêm nữa....a....em chịu....khônh nổi mất...." Chiếm hết sức lực của cô, anh vẫn dồn dập tấn công. - "Bên trong ấm quá...hự". Anh nói rồi cắn nhẹ vành tai cô. Hai người thoải mái rêи ɾỉ đến tận sáng hôm sau. Tiểu Khiết mệt mỏi nằm trong lòng anh ngủ thϊếp đi, mặc kệ anh phóng túng mình đến cỡ nào. Ngủ được ba mươi phút, cô từ từ tỉnh dậy, anh vẫn đang hì hục làm việc. - "Kiệt..dừng lại đi...ưʍ...a" - "Em không chịu nổi nữa...a" - "A...a" Anh vẫn nhịp nhàng ra vào đưa cô đạt được kɦoáı ƈảʍ lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]