Anh đi rồi, thế giới của cô như đổ sập, mọi thứ bỗng chốc đều trở thành màu xám, trong một đêm bạn bè, người yêu đều quay mặt với cô, rốt cuộc Đàn Tiểu Khiết cô sống sai chỗ nào khiến ông trời trừng phạt mình như vậy.
Tiểu Khiết đi về khu nhà, cô như cái xác không hồn đi trên đường, bất chợt một chiếc xe lao đến, cô rõ ràng thấy nhưng lại nhắm mắt lại, cô mỉm cười, anh đi rồi cô cũng không muốn sống nữa.
Bỗng người cô nhẹ hẳn, Tiểu Khiết mở mắt ra là gương mặt lo lắng của Diệp Thần.
- "Mẹ kiếp, muốn chết đi chỗ khác mà chết." Tên tài xế lò đầu ra quát.
Diệp Thần nhìn ông ta bằng ánh mắt cảnh cáo rồi nhìn Tiểu Khiết :"Tiểu Khiết, tại sao em lại thành ra thế này?"
Cô mỉm cười, nước mắt rơi lả chả, cô mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc không bao giờ có hình ảnh của anh trong đó và cũng không cần cho cô tỉnh lại nữa. Cô ngất lịm đi trong vòng tay của Diệp Thần.
- "Tiểu Khiết, em sao vậy?" Diệp Thần lo lắng gọi tên cô nhưng cô không có phản ứng gì liền bế phốc cô lên.
Bên kia, chiếc xe dừng lại, bà Doãn ra đỡ anh, mọi người cùng lên máy bay.
Tạm biệt Tiểu Khiết, người phụ nữ mà anh đời này, kiếp này yêu sâu đậm nhất.
Ngày hôm sau, Tiểu Khiết tỉnh lại trong bệnh viện, cô đã hôn mê một ngày một đêm, Tiểu Khiết vừa tỉnh lại liền bước xuống giường.
- "Em muốn đi đâu?" Diệp Thần vào thấy vậy thì lo lắng hỏi.
Tiểu Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-co-the-em-toi-deu-thich/543343/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.