Bạch Hạo vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, hắn tiến lên một bước “Anh…” Bạch Thiên xoay người rời đi, thuận tiện đóng luôn cửa phòng sau lưng.
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh, chỉ có một cánh cửa lạnh lẽo đối diện với hắn. Ảnh hưởng của câu nói kia quá lớn, Bạch Hạo thoáng chốc còn cho rằng là do chính mình nghe lầm.
Bạch Thiên bình thường khi nổi nóng, như một đứa nhỏ cáu kỉnh, Bạch Hạo làm cách nào cũng không thể tức giận được với anh.
Hắn nghĩ vì bọn họ đã như hai dây leo cộng sinh với nhau, nhiều năm như vậy, cành lá quấn quít, cuộc sống cả hai như hòa làm một, ai cũng không thể rời bỏ ai.
Từ nhỏ đến lớn, hắn biết hết thảy tính khí, vui buồn của Bạch Thiên, anh ấy tựa như là bảo bối do hắn đích thân nuôi dưỡng ra, hắn hiểu anh, cũng yêu anh. Sau này tuyệt đối không bao giờ có thể có thêm bất kì một người nào như vậy nữa.
Hắn đã làm rất nhiều, cứ mỗi ngày hắn đều muốn Bạch Thiên ỷ lại hắn nhiều hơn chút nữa. Hắn không để ý làm ít hay nhiều, những thứ này so với Bạch Thiên đều không đáng nhắc tới. Hắn còn có thể làm được nhiều hơn, hắn nguyện ý làm càng nhiều càng tốt, chỉ cần Bạch Thiên vẫn còn ở đó.
Nhưng ý tứ của câu nói kia đã quá rõ ràng, anh hắn chán ghét hắn rồi.
——-
Thành phố Z bên cạnh đang làm một hội thảo nghiên cứu về giáo dục, trường học phải cử vài thầy giáo đi công tác trong một tuần. Bạch Thiên bình thường đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-toi-dang-yeu-nhat-the-gioi/587219/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.