Hoắc Dữ Sâm nhíu mày, chưa nói lời nào, Hoắc Viễn đã lên tiếng trước: “Ba, còn chưa gặp người mà.”
Trương Quốc không đồng ý, nói: “Mấy ngày nữa là gặp được rồi đấy?”
“Ba, sắp tết rồi, cô bé cũng sẽ phải nghỉ tết. Việc gặp cô bé, đợi qua tết rồi tính đi.”
Trương Quốc suy nghĩ một lát, nói: “Được, sau tết rồi nói.”
Sau khi thảo luận xong việc liên quan đến Khương Dư Khanh, cả gia đình quây quần bên nhau, ăn bữa tối đoàn viên phong phú vào đêm trước tết.
Sau khi Trương Quốc rời đi, Hoắc Vũ trở lại phòng. Cô về phòng chưa được bao lâu lại nghe thấy có tiếng gõ cửa ngắn ngủn từ bên ngoài.
Hoắc Vũ đứng dậy từ giường, đi tới mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là Hoắc Dữ Sâm
Anh đặt tay vào túi quần, mặc bộ đồ lúc ở nhà, trông hấp dẫn và thoải mái.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Dữ Sâm nhìn sâu vào cô, rồi hỏi: “Quan hệ giữa em và Khương Dư Khanh không tốt?”
Hai mắt của Hoắc Vũ mở to. Đôi mắt hạnh nhân to trong tràn đầy ánh sáng, đẹp đẽ mê người, nhưng lúc này, trong đó có chút bất an.
Hoắc Vũ theo bản năng mà cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Hoắc Dữ Sâm: “Anh, tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Hoắc Dữ Sâm cúi đầu nhìn Hoắc Vũ: “Bởi vì lúc nãy khi nói đến bà ngoại, phản ứng của em không giống bình thường.”
Nghe vậy, tim Hoắc Vũ đập thình thịch.
Cô biết, sự khác thường của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-that-tot-qua-lam-sao-bay-gio-cuong-che-yeu-/3479216/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.