Ông ngoại, vậy mà lại nói muốn gặp Khương Dư Khanh...
Lúc này, một giọng nói trầm ấm, quyến rũ xen vào cuộc trò chuyện của họ, giọng điệu mềm mại, âm cuối quyến rũ: “Ông ngoại, ông nói muốn gặp ai vậy?”
Trương Quốc nhìn thấy cháu trai liền đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Dữ Sâm, nói rõ tên: “Ta muốn gặp tiểu minh tinh* này.”
Note: Đây là từ có nguồn gốc từ Hán ngữ. Ở Trung Quốc, trong sách cổ: “minh tinh” (明星) dùng để chỉ thần Vệ Nữ, về sau nói về phụ nữ nổi tiếng trong lĩnh vực xã hội, và giờ thì dùng để chỉ người có ảnh hưởng trong lĩnh vực nào đó như diễn viên, nghệ sĩ giải trí, vận động viên nổi tiếng …
Lời vừa nói ra ba người còn lại trong sân khấy đều có một biểu cảm khác nhau.
Hoắc Viễn buồn cười.
Hoắc Dữ Sâm ngạc nhiên.
Hoắc Vũ, thì sợ hãi.
Khi Trương Quốc thấy ánh mắt của Hoắc Dữ Sâm có chút ngạc nhiên, ông lắc đầu cười, nói: “Mấy đứa nghĩ xa quá rồi? Đứa trẻ này hình như còn chưa đến hai mươi tuổi, ta sao lại làm trâu già gặm cỏ non chứ, cũng không thể lòng tiểu nhân* đến mức xuống tay đứa trẻ nhỏ như thế này.”
Note: ở đây có ý là người lòng dạ nhỏ nhen sẽ vô cùng ích kỷ.
Hoắc Dữ Sâm cười nhẹ, anh ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vũ, hỏi: “Thế vì sao ông ngoại lại muốn gặp cô ấy?”
Trương Quốc thở dài một hơi dài, ông chạm vào khuôn mặt của Khương Dư Khanh nói: “Người con gái này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-that-tot-qua-lam-sao-bay-gio-cuong-che-yeu-/3479215/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.