Ta lặng lẽ nhìn người đang tức giận trước mặt, vì người phụ nữ trong lòng mà đứng ra bảo vệ, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Những lời hắn nói "độc ác" thật là buồn cười.
Ta không ép Lưu Âm phải quỳ xuống làm ghế cho ta, không ép nàng ấy phải dậy sớm để tìm sương sớm, thiếu một giọt thì sẽ bị phạt.
Nàng ấy chỉ làm những công việc mà một nô tỳ trong quân doanh phải làm.
Chẳng lẽ, nàng ấy vẫn là một công chúa nhỏ, ta còn phải cung phụng nàng ấy sao?
Lâm Trạch đột nhiên nói với giọng lạnh lùng và cứng nhắc:
"Khê Khê, xin lỗi công chúa!"
"Muội không thể nhường nàng ấy một chút sao?"
"Nàng ấy sinh ra đã cao quý, dù triều Nam không còn, nàng ấy vẫn là công chúa."
Hắn nhấn mạnh.
"Còn chúng ta sinh ra đã là dân thường, muội không nên lợi dụng lúc nàng ấy khốn khổ mà ức h.i.ế.p nàng ấy!"
Những lời này từ miệng hắn nói ra không có gì lạ.
Trước mặt Lưu Âm, cả đời hắn đều là một kẻ hèn mọn.
Hắn bỏ rơi muội muội, để muội muội bị hành hạ đến chết, cũng chỉ để làm vui lòng nàng công chúa nhỏ của mình.
"Xin lỗi? Một nô tỳ quân kỹ, ả cũng xứng sao?" Ta lạnh lùng cười hỏi.
Hắn kinh ngạc, không thể tin được, sau đó trên mặt đầy mây đen:
"Lâm Khê, muội đừng quá đáng, đừng ép ta phải không nhận muội là muội muội nữa!"
Lưu Âm nằm trong lòng hắn, nước mắt tràn đầy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-ta-la-cho-bam-duoi-cua-cong-chua-vong-quoc/3577657/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.