Nằm trên chiếc ghế bành êm ái. Tuỳ ý để gió thổi vào mặt mình, Tiêu Luân suy nghĩ rất lâu.
Không chỉ về Lý Âu.
Hắn không ngừng nhớ về những ngày trước kia sống cùng Trương Tích Lan
Gia đình đơn độc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn tràn ngập khoái hoạt. Mỗi ngày cũng lão mẹ một chỗ, ăn cơm, rửa chén, giặt quần áo. Làm những công việc nhà bình thường. Ngẫu nhiên đôi lúc cũng nhạ một chút khiến lão mẹ phát hoả, nghịch ngợm đem túi sách, quần áo vứt đầy phòng, sau đó, chính là Trương Tích Lan sẽ cầm một cây chổi lông gà đã bị rơi mất hơn một nửa số lông đuổi hắn chạy loạn, trong căn phòng 67 (?) diện tích không lớn nhưng đối với mẫu tử lại tràn ngập tiếng cười. . . . .
Cuộc sống của Tiêu Luân từ nhỏ đã không có phụ thân, hắn đã có thói quen gánh vác tất cả mọi chuyện của mình. Lúc còn rất nhỏ, hắn liền kiên quyết nói: Lão mẹ, cuộc sống sau này sẽ do con lo, chờ sau khi con trưởng thành, đứa con này sẽ mua nhà, mua xe hơi, gia vụ trong nhà sẽ do người hầu làm. . . . . . .
Khuôn mặt trẻ con phấn đô đô tươi cười, Trương Tích Lan chỉ hé miệng mỉn cười, không nói gì cả.
Khi đó, hắn chỉ là một đứa trẻ, ngay cả khi nhìn thấy con gián cũng sợ hãi trốn trong ***g ngực của Trương Tích Lan
Ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, sáng loá mắt, nhưng tầm mắt đã có chút mơ hồ. Nước mắt khiến những ngôi sao trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-hon-huyet-cua-ta/1938043/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.