Khi Lăng Lạc Tuyết nhìn thấy ca ca, thâm tâm cô xuất hiện một loại thập cẩm mang tên cảm xúc. Có ấm áp, có ngạc nhiên, cũng có vui mừng, nhưng trên tất cả là lo lắng và sợ hãi. Cô lo anh sẽ bị bọn xấu ức hiếp, cô sợ anh cũng sẽ biến mấ trên thế giới này giống như ba me của cô. Cô không thể chịu nổi cảm giác mất đi anh. Cô sợ lắm!
Lăng Triết Hàn nhìn thấy một màn trước mắt thì không tránh khỏi nộ khí xung thiên. Tuyết Tuyết chỉ mới là một đứa trẻ bảy tuổi, là đứa em gái mà anh nâng như trứng hứng như hoa, sao lũ khốn nạn đó dám làm chuyện đồi bại như thế lên Tuyết Tuyết của anh chứ? Coi mắt anh mù rồi à? Thù này, anh nhất định phải trả đủ cả vốn lẫn lãi!
Lũ tàn dư của Rắn Độc nhìn thấy anh xách năm cái va li đứng trước cửa, trong lòng không khỏi hí hửng. Triết Hàn quả nhiên một thân một mình đến, không mang theo thuộc hạ, anh đơn độc đứng trước mặt bọn chúng, khí chất cao ngạo lãnh đạm áp bức kẻ khác vẫn không hề suy giảm, nếu không muốn nói là tăng.
Tên thủ lĩnh nhìn đồng hồ trên tay, đúng 3 giờ, không nhanh không chậm một giây một phút. hắn cười khẩy đầy kiêu ngạo:
"Đúng giờ đấy"
Anh ung dung bước tới trước mặt bọn chúng, nhẹ nhàng đặt 5 vali xuống đất, rồi mở từng chiếc ra. Anh dùng ánh mắt tâm tình bất định nhìn về phía chúng:
"Tiền đây, thả người"
Tên thủ lĩnh hừ lạnh, đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-dung-roi-xa-em-nhe/2054676/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.