Vương Phi Vân nhanh chóng bị đưa tới từ đường, hai gối bị người mạnh mẽ cho tiếp xúc với mặt đất có thể rõ ràng nghe được tiếng xương vỡ.
Vương Phi Vân cả người lạnh cóng không còn sức lực quỳ trong gió lạnh, con ngươi không còn tiêu cự nhìn chăm chăm vào cánh cửa từ đường. Trong không gian yên lặng chỉ có tiếng gió gào thét.
Một trận bước chân đều đặn vang lên, Vương Phi Vân vô thức căng cả người, trực giác nói với y người tới không có ý tốt, rất nhanh người đó đi tới cạnh y, con ngươi đen láy từ trên cao khinh miệt nhìn y như nhìn một con kiến hôi bé nhỏ, đôi mắt này y đã từng thấy nó rất nhiều lần, từ anh chị cùng cha khác mẹ của mình, từ người vợ của cha mình, y tức giận, giận đến mức muốn móc đôi mắt ấy ra.
-"Không phải khi nãy lên mặt lắm ư? Sao, hiện tại bộ dạng như chó nhà có tang thế này? Chậc chậc xem bộ dáng này quỳ ba ngày ba đêm xem ngươi không chết cũng phế!"
Người tới là Vương Dung Dung thấy Vương Phi Vân cả người chậc vật nhịn không được liền lên tiếng mỉa mai.
Vương Phi Vân không còn sức phản ứng ả cũng không muốn phản ứng, nói chuyện với kẻ như này chỉ tổn tốn nước bọt.
BỊCH
Vương Phi Vân ngã nhào ra đất, nơi ngực truyền ra cơn đau rõ rệt.
Vương Dung Dung thu chân lại đanh giọng:
-"Làm sao? Như thế này rồi còn tưởng mình là thiếu gia sao? Còn dám không phản ứng ta?"
Vương Phi Vân đưa đôi mắt căm tức về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-cau-duoc-om-dui/153267/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.