Về đến thư phòng Vương Túc cũng gọi người mang y phục tới để tự mình lựa.
Một canh giờ sau, Vương Túc đã đứng trước cửa phòng vốn! Là! Của! Mình! Nhưng! Bị! Dành, trên người hắn khoát một bộ y phục đen tím huyền ảo, với những họa tiết như ẩn như hiện hình những đóa hoa bỉ ngạn, tóc búi cao, mày liễu mắt phượng, thập phần anh tuấn.
Vương Túc hướng cửa phòng đi đến đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào thì liền bị một hồi kinh diễm.
Vương Phi Vân đứng ở giữa phòng, nô tỳ xung quanh đang giúp y chỉnh y phục lại.
Vương Phi Vân thân vận một thân lam y cao quý kết hợp với màu trắng thuần khiết làm tôn lên làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài như làn suối được xõa tùy ý, bên trên còn cài một cây trâm ngọc như ẩn như hiện dưới làn tóc đen. Hai cánh môi đỏ hồng quyến rũ chẳng thua gì nữ nhân, đôi mắt phượng hẹp dài được đánh một vầng phấn đỏ vừa yêu mị vừa ranh mãnh mà liếc về phía Vương Túc.
"Ca ca". Vừa nhìn thấy hắn, Vương Phi Vân liền nhào đến ôm eo hắn thấp giọng tố cáo:" Ca huynh vừa đi thì bọn họ lại kéo ta đi một hồi dặm phấn trét son, xem ta như nữ nhân mà đối đãi a~". Vừa nói y vừa chỉ tay về phía đám nô tỳ vừa nhìn bằng ánh mắt oán hận
Vương Túc cốc nhẹ đầu y, rồi kéo y đi ra xe ngựa chuẩn bị xuất phát. Đúng như dự đoán, khi nhìn thấy Vương Phi Vân mọi người ai cũng một phen chấn động, Vương Hạo Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-cau-duoc-om-dui/153257/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.