Đêm nay Vương Túc đành phải dọn qua thư phòng mà nghỉ tạm, thật khổ.
Sáng hôm sau
"Ca ca!!! Ca ca!!!". Vương Phi Vân vừa sáng sớm đã đập cửa thư phòng mà kêu lớn, Vương Túc từ trong bước ra, vẻ mặt hơi khó chịu:"Mới sáng ồn ào cái gì?".
Vương Phi Vân lập tức bày ra vẻ mặt bị tổn thương nhìn hắn
Thôi được rồi là hắn sai!!!!
"Vừa có người qua bảo hầu gia cho gọi hai chúng ta". Vương Phi Vân cười hì hì nói với Vương túc, thấy hắn vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc vẫn còn rối liền kéo hắn vào phòng:"Ca ca để ta giúp huynh!"
"Không....". Phản đối vô hiệu vì thế Vương Túc liền bị kéo ngồi lên ghế chỉnh tề, nhìn qua gương đồng chỉ thấy một bộ dáng chắm chú của y, gương mặt thiếu niên vẫn còn nét trẻ con, đây là lần đầu tiên hắn ở gần y như thế, và cũng là lần đầu tiên quan sát kĩ y như vậy. Da trắng nõn nà, bàn tay mượt mà, những ngón tay thon dài, thân mình nhỏ nhắn, chiều ca thì thua hắn cả 1 cái đầu, gương mặt góc cạnh thanh tú, mày liễu mắt phượng lộ lên vẻ tinh nghịch, ranh ma, tựa như yêu tinh ngàn năm vậy, ngay cả nữ nhân cũng sợ không đẹp bằng y.
"Ca ca xong rồi!". Vương Phi Vân sau khi buộc tóc cho hắn xong liền ra ngoài đợi, không lâu sau liền thấy Vương Túc một thân áo bào đen tuyền bước ra, khí thế thật bá đạo, chẳng bù cho hắn toàn thân mảnh mai, trên người khoát một bộ bạch y trắng toát tiên khí ngời ngời.
Cả hai cùng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-cau-duoc-om-dui/153256/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.