Chương trước
Chương sau
Giao Bạch sống hai kiếp, cho đến tận bây giờ mới chỉ hôn ba lần. Hai nụ hôn trước là do cậu chủ động, từ việc áp lên, đến ngậm một ít, cắn một cái, vậy thôi, không có gì khác.

Đây là lần thứ ba.

Cậu ngồi trên đùi Thích Dĩ Lạo, môi hé mở, cảm nhận tinh hoa của nụ hôn trong truyền thuyết...

Cái quần què.

Thích Dĩ Lạo dò tìm vào trong miệng Giao Bạch xong liền bất động, bàn tay bóp gáy cậu dần nóng lên, đầu ngón tay còn đang run rẩy bất ổn.

Mũi Giao Bạch cọ cọ mũi Thích Dĩ Lạo, ánh mắt sáng ngời thiếu kiên nhẫn: Rốt cuộc anh có được không thế?

Không biết Thích Dĩ Lạo đắm chìm trong tình huống nào, linh hồn bay khỏi thân thể, toàn thân vừa cứng vừa nóng, tiếng đập trong lồng ngực quá vang, trái tim mắc bệnh như muốn nhảy ra ngoài, rơi trên tay ai đó.

Cằm bị liếm một cái, linh hồn Thích Dĩ Lạo bỗng bị kéo trở về.

Giao Bạch quấn lên lưỡi hắn, trong tiếng thở gấp khe khẽ tràn ra một tiếng cười khinh bỉ, lão nhát cáy, chết tiệt có hôn nhau thôi mà cũng tạm ngừng giữa chừng.

Cảm giác mềm mại ướt át trong khoang miệng mang đến chấn động xông thẳng lên não. Chân Thích Dĩ Lạo chợt gồng cứng, cơ bụng căng chặt giật giật. Hắn nắm cần cổ của thanh niên chặt chẽ vững vàng, trầm giọng ra lệnh, "Đừng nhúc nhích."

Giao Bạch muốn dậy cũng không dậy nổi, nhưng lại không hôn được, mẹ kiếp nửa thân trên bị Thích Dĩ Lạo giữ yên cách một khoảng: "Còn hôn nữa không? Không hôn thì em đi đây."

Một không gian riêng biệt được hình thành cạnh chiếc bàn bên cửa sổ, không khí bên trong ẩm ướt nhớp nháp.

Tấm lưng rắn chắc đang dựa lên ghế của Thích Dĩ Lạo chợt thẳng lên, sau đó vẽ một đường vòng cung nhỏ nghiêng về Giao Bạch, đôi mắt hắn khép hờ. Hắn mím bờ môi nhạt màu, hơi thở nhẹ nhàng dường như trở nên ôn hòa, không hề có tính xâm lược, toàn thân lộ vẻ lịch thiệp điềm tĩnh.

Nhưng bàn tay Thích Dĩ Lạo đặt trên eo Giao Bạch lại giống hệt móng vuốt sắt, năm ngón tay siết chặt —— như thể muốn xuyên qua quần áo của cậu, đâm vào da thịt cậu, đóng đinh lên xương cốt cậu.

"Mẹ kiếp anh..." Eo Giao Bạch phát đau, cậu hít một hơi, nửa câu chửi sau bị đánh tan bởi nỗi thống khổ giãy giụa nơi đáy mắt Thích Dĩ Lạo.

Sau gáy bị vân vê, rõ ràng lực rất nhẹ, song dường như xương cốt dưới da cũng bị cọ quẹt qua, Giao Bạch nổi cả gai ốc.

Bàn tay miết cổ Giao Bạch của Thích Dĩ Lạo chuyển sang vòng ôm cổ cậu, lòng bàn tay ma sát một chốc, tiếp đó chậm rãi dịch chuyển tới phía trước, nâng chiếc cằm thon gọn của cậu lên, hai ngón tay xoa nắn gò má hồng nhạt của cậu.

Giao Bạch không khép miệng được, nước ướt át trong suốt tràn ra từ khóe miệng, lan đến tay Thích Dĩ Lạo.

Đôi mắt ngày càng đỏ ngầu của Thích Dĩ Lạo nheo lại, bắp đùi căng cứng đau nhức.

Con thú bị giam giữ dưới đáy đầm nước lạnh lẽo ngửi thấy mùi tươi sống, nó hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn lên mặt nước.

Trên mặt nước có ngọn cỏ dại.

Rất non rất xanh, thân rễ dài mềm dẻo.

Nó hít hà, dường như ngửi thấy hương thơm đầu xuân, lại như là mùi vị rực rỡ ngày hè, trong miệng tiết ra rất nhiều nước bọt.

Muốn ăn.

Muốn ăn luôn.

Hạn chế đang không ngừng thắt chặt, có âm thanh liên tục kêu gọi không biết mệt mỏi, đây không phải là thức ăn vận mệnh dành cho mày, đừng ra ngoài.

Đợi thêm chút đi, món ngon nhất sẽ sớm xuất hiện.

Đừng ra ngoài!

"Grào —— "

Con thú rống lên một tiếng, tránh thoát vòng cấm cản, thân hình to lớn nhuốm máu của nó vọt ra khỏi mặt nước, điên cuồng lao về phía ngọn cỏ xanh kia.

Đúng lúc ấy, nụ hôn của Thích Dĩ Lạo rơi xuống.

Giao Bạch còn chưa kịp định thần, thì đã bị cách hôn kiểu gặm nhấm cướp đoạt của Thích Dĩ Lạo quấy nhiễu làm não bộ trống rỗng, khóe mắt thấm ra màu đỏ sinh lý.

Con mèo đang kêu.

Tiếng kêu rất đáng sợ.

Nụ hôn của Thích Dĩ Lạo không có kỹ xảo gì, chỉ thuần túy rút lấy, việc thăm dò đã bị hắn vứt bỏ từ lâu. Cảm giác khó chịu khi tim đập nhanh khiến hắn tê dại, ngay cả cơn đau nhức do rối loạn nhịp tim mang tới cũng bị hắn bỏ qua. Hắn vuốt ve tấm lưng gầy yếu mềm mại của người trong lòng, đầu ngón tay xoa xoa từng khớp xương của đối phương.

Khi đầu ngón tay của hắn chạm vào xương cụt của chàng trai trẻ, có thứ gì đó thình lình được kích hoạt.

Trong khoảnh khắc ấy, nhiệt độ và mùi cơ thể quen thuộc hoàn toàn bao trùm lấy hắn.

Như thể khoảng thời gian trước khi có nụ hôn này là giả dối, đây mới là cảm giác được sống, thật sự, chân chính.

Thích Dĩ Lạo khép lại đôi mắt cuộn trào tình nồng, hôn chàng trai càng sâu hơn, ghì chặt cậu.

Xương cụt vừa tê vừa nóng, Giao Bạch cảm thấy thiếu oxy, tầm mắt mờ dần đi, toàn thân từ trên xuống dưới như sắp biến thành cục bột nhão. Cậu túm lấy mái tóc đen ngắn cứng của Thích Dĩ Lạo.

Không kéo người ra được, Giao Bạch bèn cắn đầu lưỡi Thích Dĩ Lạo.

Bị cắn chảy máu, Thích Dĩ Lạo mới dừng lại nửa giây. Hắn cúi đầu, mày nhíu chặt, phổi phập phồng rất nặng nề.

Mèo vẫn đang kêu, ầm ĩ chết mất.

Quần bò của Giao Bạch đè ép quần tây của Thích Dĩ Lạo, môi cậu vừa ướt vừa đỏ, đôi mắt cũng thế, được phụ trợ bởi độ cong cụp xuống ở đuôi mắt, tỏa ra khí chất tươi ngon mọng nước khơi gợi dục vọng.

Kiềm chế,

Thích Dĩ Lạo hôn vành tai nóng đỏ của Giao Bạch, ôm cậu lên.

Kiềm chế... Kiềm chế...

Thích Dĩ Lạo bế Giao Bạch đi tới bên giường, thả cậu xuống, hôn lên hõm cổ ẩm ướt của cậu, bờ môi vuốt ve mạch máu ẩn hiện nhàn nhạt của cậu.

Giao Bạch nâng hai chân lên, cánh tay ôm tấm lưng rộng lớn của Thích Dĩ Lạo, móng tay cắt bằng bấu chặt.

Giây tiếp theo, hai người đồng thời dừng lại.

Mọi thứ như bị ấn nút tạm ngừng, nhạc nền sến súa ngưng bặt, tiếng mèo kêu cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Thích Dĩ Lạo cụp mắt nhìn người dưới thân, khàn giọng nói: "Trong quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, tôi chưa chạm vào em à?"

Giao Bạch hạ chân xuống, gót chân đè lên ga giường trắng mềm mại.

"Có hay không?" Thích Dĩ Lạo rút bàn tay trong áo phông của cậu ra, nhưng lại không rút hết, ngón tay còn cọ eo cậu.

Giao Bạch điều chỉnh hơi thở, bùa hộ mệnh nằm trước ngực cậu: "Chạm kiểu nào?"

Đôi mắt chàng trai đượm cười, giống như chiếc móc treo thức ăn ngon, trên cơ thể Thích Dĩ Lạo có thêm một bộ phận giật giật, hơi đau.

Thích Dĩ Lạo lật người cậu lại, đặt tay lên gáy cậu, vân vê vùng da đó: "Bé ngoan, đừng hỏi điều mà em biết rõ."

Giao Bạch nằm úp sấp trên giường, thở hổn hển: "Chẳng phải anh cũng thế à?"

Gáy tê rần.

Giao Bạch giãy một cái, tức nổ phổi: "Mất trí nhớ mà còn không bỏ tật xấu cắn người!"

Thích Dĩ Lạo cắn chặt gáy Giao Bạch, áp chóp mũi lên. Hắn ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt truyền vào phổi, đồng tử hơi co rụt lại.

Chính là mùi hương này.

Tìm thấy rồi.

Thích Dĩ Lạo hít thật sâu mùi thuốc, lưng căng cứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng, hắn hé môi, cọ xát da thịt sau gáy Giao Bạch, sau đó hàm răng bỗng cắm sâu vào.

Kiềm chế ——

Môi dính vào một vệt máu ấm áp, hắn sửng sốt, vô thức ngậm chỗ vết thương, cổ họng nhốn nháo nuốt xuống, một bóng mờ trong đầu dường như trở nên rõ ràng, rồi lại lập tức bị bóng mờ khác chen đẩy ra.

"Thích Dĩ Lạo! Đậu má! Nhẹ thôi!" Giao Bạch đau đến chửi bậy.

"Hửm?" Thích Dĩ Lạo tì lên cậu, sợi tóc xõa xuống che khuất dục vọng làm con người ta kinh hãi, gân guốc trên mu bàn tay nổi lên, song bên môi vương nụ cười nhạt không mất phong độ, "Không gọi anh ba nữa à?"

Con mèo lại bắt đầu kêu.

Quần của Giao Bạch sắp bị đâm rách, eo cậu lún xuống, tay chân mảnh khảnh phiếm hồng chôn dưới chăn, cổ họng phát ra vài thanh âm rên rỉ khe khẽ như kéo tơ.

Tiếng hít thở đằng sau dừng lại, sau đó, môi răng đang ngậm gáy cậu rời khỏi.

Chiếc giường lay động, trong tiếng sột sột soạt soạt, mơ hồ xen lẫn một tiếng chửi ảo não trầm thấp đầy bất đắc dĩ.

"Xin lỗi, chú đi xử lý trước đã, lát nữa trò chuyện tiếp." Thích Dĩ Lạo xuống giường, kích thích của rượu đã giảm đi rất nhiều, đầu dây thần kinh đang nhảy lên. Hắn day huyệt thái dương, chịu đựng cơn đau như búa bổ đi vào phòng tắm.

Giao Bạch cắn chặt bùa hộ mệnh, mài răng nanh mấy lần. Mẹ kiếp, bày tư thế rất thuận, nhưng khó có thể che giấu sự mới lạ, hiển nhiên trước đây hai người chưa từng luyện tập bao giờ, thao tác không dính dáng gì tới trôi chảy cả.

Cậu nhìn bản thân một lượt, sau đó không nói một lời bò đến đầu giường, với lấy hộp khăn giấy rút vài tờ, ngửa đầu ra sau nhắm mắt lại.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước, lão biến thái lại phải tắm nước lạnh.

Móa nó như hàng con lừa, đáng sợ.

Lúc Thích Dĩ Lạo ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã không bóng người. Hắn nhìn giường lớn bừa bộn, khoé mắt liếc mấy cục giấy trong sọt rác, một giọt nước chảy dọc theo đường nét trắng lạnh của của hắn.

Chạy rồi đúng không?

Thích Dĩ Lạo vào phòng khách mở tủ rượu lấy ra một chai rượu. Hắn đã thử thứ muốn thử, phản ứng chính là bẩn cái quần, từ trong ra ngoài đều dính vết bẩn.

Trên đầu ngón tay phảng phất vẫn còn hơi ấm của tuổi trẻ.

Thích Dĩ Lạo khẽ lắc ly rượu, ký ức khuyết thiếu nhưng xúc giác vẫn còn nguyên vẹn. Hắn xoay người, dựa lưng vào tủ rượu, đối diện với một khuôn mặt đang thập thò ở cửa sổ của hắn.

Một ngụm rượu nghẹn nơi cổ họng, Thích Dĩ Lạo ho khan vài tiếng trầm thấp, sắc mặt sa sầm đi tới mở cửa sổ: "Em đang làm gì thế?"

Giao Bạch liếc Thích Dĩ Lạo một cái, chẳng buồn nói.

Vào cái đêm vừa xuyên qua, cậu muốn tránh đi trước, phát hiện căn phòng nằm ở tầng một nên định nhảy qua cửa sổ, nào ngờ ngoài cửa sổ là khoảnh sân trồng đủ loại hoa tulip, còn có vệ sĩ canh giữ.

Giờ thì sao, cậu đang đứng giữa bụi hoa, nhóm vệ sĩ tôn kính cậu nghe cậu dặn dò.

Cuộc đời ấy à.

Vẫn phải sống, không sống tiếp thì ai biết điều gì đang chờ đợi bạn ở tương lai chứ.

Giao Bạch nhìn Thích Dĩ Lạo xuyên qua song chắn: "Tối nay anh xã giao xong đã nôn như chó, thế mà còn uống rượu nữa, không cần dạ dày luôn rồi hả?"

Thích Dĩ Lạo thò tay qua khung kim loại, nắm mặt cậu, kéo cậu lại gần: "Tôi thuộc vào bậc cha chú của em, bình thường em quản tôi đều là giọng điệu này à?"

Giao Bạch giật giật miệng, cậu quản Thích Dĩ Lạo sao? Không có mà nhỉ.

Có một ngón tay trườn vào dọc theo khóe môi cậu, Giao Bạch hoàn hồn, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn ông chú già xong một nụ hôn là như thể hoàn tục, tiếng nói không rõ ràng: "Em phải về rồi."

Dứt lời, miệng cậu hơi hé, phun ra đốt ngón tay ướt đẫm trong miệng, cậu lau qua loa hai lần rồi nhét nó lại về cửa sổ.

"Em muốn quay về à?" Thích Dĩ Lạo cau mày.

"Không về thì làm gì, chẳng lẽ hai ta phải ngủ ở Đế Dạ?" Giao Bạch rất phiền muộn, "Anh cũng không nhìn lại mình xem, vừa trông thấy em là giống bị phát độc ấy, như kiểu có thể đột tử bỏ mình bất cứ lúc nào."

Thích Dĩ Lạo im lặng một lát, sau đó tao nhã lịch sự cười nói: "Không bằng lấy độc trị độc?"

Giao Bạch tặc lưỡi: "Giờ lại muốn lấy độc trị độc? Chẳng phải hôm qua còn muốn đưa em đi càng sớm càng tốt, phải tách khỏi em à?"

Tuy cậu biết hôm qua Thích Dĩ Lạo mới tỉnh, thời kỳ trẻ sơ sinh, ảnh hưởng nặng nề từ sự dẫn dắt của viện trưởng Thích, hiện tại hắn đã tỉnh được mấy chục tiếng, ngày càng ổn định, trạng thái khác nhau có cách xử lý cảm xúc khác nhau, nhưng cậu cứ muốn khịa mấy câu đấy.

"Nếu anh nhất định muốn đau, thế anh hãy đau đi, đau dữ dội thì đừng trách em." Giao Bạch nói xong bèn rời khỏi cửa sổ.

Thích Dĩ Lạo nhìn hình bóng đi xuyên qua bụi hoa tulip, mùi rượu trong cổ họng thổi bùng lửa giận, người hắn tìm thật sự là bạn trai nhỏ mà không phải tổ tông à?

Điện thoại trong túi reo lên, Thích Dĩ Lạo vừa xoay người đi về phía phòng khách vừa bắt máy: "A Chẩm, có chuyện gì thế?"

Chương Chẩm đè nén cảm xúc: "Ban nãy em nhận được cuộc gọi của Bạch Bạch, em ấy nói buổi tối không trở về, còn nói muốn ở lại Đế Dạ cùng anh."

Giọng điệu của một phụ huynh đang đối mặt với thiếu niên hư hỏng đã dụ dỗ con nhà mình.

Thích Dĩ Lạo: "..."

"Anh ba, Bạch Bạch còn chưa là người của anh." Chương Chẩm rất nghiêm túc.

"Ừm." Thích Dĩ Lạo đi mở cửa.

Chương Chẩm cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nặng nề nói: "Em biết anh ba thiên phú dị bẩm, nếu chuẩn bị không đầy đủ vẫn đừng... Bạch Bạch từng có trải nghiệm không tốt lắm."

Thích Dĩ Lạo mở cửa, nhìn chàng trai đang đi tới, nhưng lời nói là để hỏi Chương Chẩm: "Cái gì?"

"Có liên quan tới Thẩm Ký." Chương Chẩm hít thở dồn dập hơn mấy phần, "Đều là chuyện năm ngoái, đã qua rồi, em không muốn kể lại, anh cũng đừng dò hỏi, khi anh nhớ lại sẽ biết. Nói chung nếu anh thật sự muốn làm, hãy cố gắng đừng làm đau Bạch Bạch."

Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ hỏi: "A Chẩm, cậu không suy xét đến tình trạng sức khỏe của tôi sao? Tôi có thể làm à?"

Chương Chẩm nghẹn họng.

"Bớt nghĩ bậy nghĩ bạ đi, ngủ sớm chút." Thích Dĩ Lạo cúp máy, ánh mắt của hắn dõi theo bóng dáng loanh quanh trong phòng khách, "Đừng xoay vòng vòng nữa, đi tắm đi."

Giao Bạch đi vào phòng tắm: "Ngày mai em có huấn luyện quân sự, trước bảy rưỡi phải có mặt ở trường... Chỗ sau gáy em bị anh cắn cần phải dán băng cá nhân..."

Dưới ánh đèn, chàng trai trẻ lầm bầm suốt quãng đường, trong lời phàn nàn ẩn chứa nỗi buồn bực đầy thân mật.

Thích Dĩ Lạo nâng ly rượu, hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại.

Mãi tận khi trong phòng tắm vang lên một tiếng kêu to, "Anh ba, em mặc quần áo gì đây?"

"Mặc đồ của tôi." Hắn đáp.

Bệnh cuồng sạch của Thích Dĩ Lạo tái phát. Hắn và Giao Bạch chẳng làm gì trên giường, chỉ không thay quần áo nằm trên đó thôi, mà bộ chăn ga trên giường đều phải thay hết.

Tay chân của người phục vụ rất nhanh nhẹn, mắt nhìn thẳng cả quá trình, lúc đi ra ngoài người nọ mới trộm liếc Giao Bạch một cái.

Trong ánh nhìn kia chất chứa rất nhiều nội dung, sự bội phục chiếm đa số, không hổ là phu nhân chủ tịch tương lai của nhà họ Thích, có thể thu nhận có thể co giữ như thế, chẳng hề rơi chút nào ra giường.

Thấy Thích Dĩ Lạo đang gõ laptop, Giao Bạch hừ lạnh, lão già nhìn được không dùng được.

"Ha." Thích Dĩ Lạo đẩy laptop về phía trước, lại bị chê rồi.

Thật sự không biết hắn đã trải qua cuộc sống thế nào trước khi mất trí nhớ.

Trong đầu hiện lên một số hình ảnh giám sát mà hắn đã xem vào tối qua, viền môi kéo căng, cuộc sống trước khi mất trí nhớ là những tháng ngày hôn trộm.

Mới mười giờ, Giao Bạch mặc quần áo của Thích Dĩ Lạo, nằm trên giường của Thích Dĩ Lạo.

Nếu nói ngượng nghịu, thì thực sự là không có.

Căng thẳng bối rối mặt đỏ tim nhảy loạn, cũng không tồn tại.

Rất tự nhiên.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu ngủ chung giường với Thích Dĩ Lạo.

Giao Bạch suy nghĩ chuyện của ngày mai, huấn luyện quân sự, chập tối gặp mặt Úc Lĩnh Úc Hưởng.

"Chúng ta quen nhau vào ba năm trước, em vẫn luôn bị thương dưỡng thương đứt quãng." Giao Bạch gối hai cánh tay ra sau đầu, hai tay chồng lên nhau đè ép sợi tóc đã sấy khô, "Trước khi anh mất trí nhớ, chúng ta còn đang trong giai đoạn chưa công khai tỏ rõ."

Thích Dĩ Lạo ngồi ở đầu giường lật giở quyển sách gốc. Hắn hiểu rõ, bốn năm trống rỗng có phần có thể được các cấp dưới bổ túc, có phần cần hắn tự sửa sang, một số khác chỉ có thể để người bên gối lấp đầy.

Chẳng qua hắn không ngờ rằng, tình cảm mà hắn cho là nồng đậm ngọt ngào khé cổ, cũng khiến tim hắn đau nhói, thậm chí còn chưa bắt đầu.

Cũng đúng, chỉ biết lén lút thực hiện những hành động thân mật.

"Chìa khóa bé trên di động của em, không phải do em mua." Giao Bạch ngáp, "Là anh đưa cho em."

Vừa nói, cậu vừa đưa một tay từ sau đầu ra, nhét vào trong chăn, chuẩn xác nắm lấy Thích Dĩ Lạo, "Khóa."

"Cái gì?" Thích Dĩ Lạo khép sách lại, kẹp chặt tay cậu, không cho cậu làm loạn.

"Lồng kim loại." Giao Bạch không rụt tay tránh né, cậu cứ thế nhắm mắt lại, giọng ngái ngủ, "Nếu không biết thì anh lên mạng tra tìm thử, đại khái giống cái lồng sắt."

"Tại sao lại nói đại khái, bởi vì em chỉ từng sờ thanh chắn, chưa bao giờ thấy toàn bộ. Anh thẹn thùng, không cho em nhìn, em chỉ tưởng tượng thôi." Giọng Giao Bạch nhỏ dần, đuôi mắt rủ xuống chiếc bóng nhạt nhòa.

Không có phản hồi.

Giao Bạch không ngạc nhiên, Thích Dĩ Lạo ở giai đoạn hiện nay không có cách nào tiêu hóa tin tức này, cần thời gian.

Không thể nói Thích Dĩ Lạo không có cách nào tiêu hóa, chỉ có thể nói rằng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày mình làm như vậy, động cơ thúc đẩy là gì đây?

Tự dục vọng không dơ bẩn.

Thứ dơ bẩn là nhân tính và bản thân bị dục vọng gặm mất.

Điều gì đã xảy ra trong bốn năm qua, làm hắn phải tự khóa chính mình? Kết thúc cuộc suy ngẫm, Thích Dĩ Lạo phát hiện người bị hắn kiềm chế đã ngủ say, hắn vỗ nhẹ gò má của đối phương: "Dậy, đọc vài trang sách cho tôi."

Trả lời Thích Dĩ Lạo là tiếng ngáy.

"Giao Bạch." Thích Dĩ Lạo nhéo gương mặt trắng nõn trắng nà của cậu.

"Tiểu..."

Tiếng nói im bặt, Tiểu gì? Suy nghĩ của Thích Dĩ Lạo bị đứt đoạn, hắn mím môi, hậm hực rút tay về, lơ đãng lật giở sách, đầu đau như búa bổ.

Thích Dĩ Lạo cả đời chưa bao giờ ngủ chung giường với bất kỳ ai, tiếng ngáy bên tai có độ tồn tại quá mạnh. Hắn đeo tai nghe lên, thứ lọt vào màng nhĩ là tiếng tụng kinh của chủ nhân tiếng khò khè.

Rạng sáng hơn một giờ, giờ thứ ba mươi lăm sau khi Thích Dĩ Lạo tỉnh dậy, hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng không trong bóng tối.

Tiếng niệm trong tai nghe không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, Thích Dĩ Lạo lại nằm mơ thấy giấc mộng mơ hồ đó, ngày càng chán ghét cả về thể chất lẫn tâm lý.

Chăn bông động đậy, người bên cạnh trở mình, gác chân tay lên người hắn.

Sắc mặt tàn ác thối rữa của Thích Dĩ Lạo dịu đi, giây tiếp theo hắn nghe thấy người trẻ tuổi mơ màng nói mê, "Mèo con... Chờ tao..."

Mèo con? Hay là cái tên nào đồng âm?

Trí nhớ của hắn còn chưa khôi phục, mà trên đỉnh đầu đã điểm xuyết màu xanh?

Thích Dĩ Lạo nắm chặt cánh tay vắt ngang ở bụng hắn, ngón tay dọc theo cánh tay của đối phương luồn vào trong ống tay áo.

"Bộp."

Cánh tay kia đột nhiên vung lên đập mạnh vào mặt hắn, lực đánh không nhỏ, làm hắn choáng váng.

Hắn chưa kịp tức giận thì một thân hình gầy gò ấm nóng đã chui vào lòng hắn.

Giao Bạch nựng mèo trong mơ, còn ở ngoài giấc mơ, cậu dùng hai tay xoa nắn sờ mó hai má và đầu Thích Dĩ Lạo. Cậu phát ra âm thanh thỏa mãn, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cong cong.

Thích Dĩ Lạo đẩy cậu ra rồi đi xuống giường, cầm bật lửa và hộp thuốc đi ra ban công.

Tối hôm qua Thích Dĩ Lạo hút rất nhiều thuốc, giờ phút này hút chưa xong một điếu đã bóp tắt. Hắn ném nó vào trong gạt tàn, xoay người về phòng.

Chiếc chăn trước khi đi còn gọn gàng mà nay đã có hơn nửa treo bên giường, điều hòa bật ở mức thấp, người trên giường đang mơ mơ màng màng duỗi chân, trong miệng còn kêu "Chăn đâu rồi".

"Bé con, bạn trai nhỏ." Thích Dĩ Lạo xì một tiếng, lắc đầu. Hắn cất bước đến gần, cúi xuống nhặt chăn, nhưng tay lại bỗng cứng đờ.

Chàng trai hơi cong một chân, phía mắt cá nghiêng hướng Thích Dĩ Lạo có một hình xăm.

Đó là một —— con đom đóm.

Không rõ cánh sắp xòe ra hay là đang gập vào, trông rất sống động.

Thích Dĩ Lạo lại nghe thấy âm thanh rung động của sự sống, trái tim nhảy mạnh như phát điên. Hắn vô thức quỳ một gối xuống giường, đầu gối đè lên đệm chăn. Hắn kề sát vào, một tay nắm lấy mắt cá chân kia, đầu ngón tay lơ đãng vuốt ve.

Phải chăng đây cũng là một ký ức nào đó?

Xem ra có rất nhiều chuyện về bọn họ mà Giao Bạch đã không tiết lộ.

Thích Dĩ Lạo nâng mắt cá chân của cậu lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười hàm súc: "Sao mình lại biến thành một tên biến thái rồi."

Âm cuối còn chưa rơi xuống, Thích Dĩ Lạo đã cắn một cái.

Nhưng vào khoảnh khắc chạm môi, sức mạnh tan mất, gặm cắn biến thành nụ hôn ướt át.

Hôn khắp toàn thân con đom đóm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.