Chương trước
Chương sau
Đồng tử màu vàng kim của con mèo đột nhiên biến hẹp, bên mép tràn ra tia máu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Đó là cảnh cáo, phẫn nộ.

Đã tức hộc máu.

Bờ môi Giao Bạch kề sát bên tai Thích Dĩ Lạo khẽ mím lại. Đôi mắt cụp xuống trở nên đỏ hơn, cậu khàn giọng nói: "Em hỏi anh một lần nữa, anh xác định không muốn à?"

Con mèo trừng Giao Bạch, phần lưng đỏ máu cong lên, toàn bộ lông đuôi xù tung.

Động tác mang tính chất công kích thường gặp ở họ nhà mèo, càng nổi bật hơn với cái đầu sắp rơi ra của nó, trông sởn cả gai ốc.

Giao Bạch run rẩy cười nói: "Tức giận gì chứ anh ba, em tới muốn hỏi suy nghĩ của anh, mà không phải trực tiếp quyết định thay anh. Được rồi, anh không muốn, vậy thì không làm."

Chết tiệt lạnh ghê.

Nếu đeo mặt nạ và đồ bảo hộ tay, cậu không thể trò chuyện tử tế với Thích Dĩ Lạo, lúc chạm vào hắn cũng không hề có cảm nhận gì.

Nhưng không đeo thì lại không chịu được lạnh.

"Bất kể anh lựa chọn thế nào, em đều tôn trọng anh." Miệng Giao Bạch phả ra khí trắng, trên lông mày kết một lớp sương giá mỏng, "Anh đã lựa chọn, vậy giao chuyện còn lại cho em đi."

"Tuy nhiên, phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với người chị gái vừa tuân thủ gia quy vừa ngang ngược thách thức, còn cứng đầu bảo thủ, là anh tỉnh lại."

Nhiệt độ trong khoang chữa bệnh cực thấp, chẳng khác nào nhà xác.

Giao Bạch chỉ lộ mặt và một cánh tay cũng đã cảm thấy tứ chi cứng ngắc, nhưng Thích Dĩ Lạo rất nóng, hắn như thể đang ở trong lò thiêu, xương cốt toàn thân kêu răng rắc.

Hai người đầu sát bên đầu, nhưng lại giống như đặt mình ở hai thế giới.

Giao Bạch cử động các khớp ngón tay lạnh buốt xanh ngắt, chậm rãi nắm chặt rồi buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần. Khi linh hoạt hơn, cậu đặt tay trên sống mũi xuất sắc của Thích Dĩ Lạo, vuốt ve một đường đến nốt ruồi son nhỏ: "Bây giờ là tháng Bảy, Đại học Y khai giảng vào tháng Chín, em phải nhập học, anh không tiễn em, nói thế nghe có hợp lý không?"

"Em chờ anh." Giao Bạch ngồi dậy, "Đi nha."

Con mèo bị bao phủ bởi vẻ chết chóc ấy nhìn cậu chằm chằm, không chớp mắt.

Muốn nhìn nhiều hơn, lại nhìn thêm chốc lát.

Vẫn luôn nhìn.

Giao Bạch đi tới cửa khoang chữa bệnh, bước chân dừng lại, hai cánh môi trên dưới của cậu chạm vào nhau, bật ra tiếng "chậc" rất khẽ.

Một giây sau, Giao Bạch lùi về, áp đôi môi lạnh giá của mình lên đôi môi nóng bỏng của Thích Dĩ Lạo.

Đây là lần thứ hai Giao Bạch hôn một người, hôn Thích Dĩ Lạo.

Lần trước cậu không thành thạo công việc, cho dù duỗi lưỡi liếm thì vẫn không ám muội không triền miên, càng không có tình dục, mà giống như nghi thức đăng quang sau khi tỏ tình với hắn, đóng con dấu, anh là người của em.

Trước lạ sau quen.

Lần này cậu quen quen hơn chút xíu, ngậm môi dưới của Thích Dĩ Lạo, kìm lòng chẳng đặng mà cắn một cái, lưu lại một vệt nước rất nhạt.

Aiz, nhàm chán.

Hôn nhau ấy à, người tới tôi đi, rượt đuổi lẫn nhau mới thú vị.

Phần tinh hoa là ăn lưỡi, còn bây giờ thì ăn cái rắm ấy.

Giao Bạch cảm thấy vô vị, song con mèo thì không, eo của nó rõ ràng cong lên, cũng kêu vài tiếng.

"Mày kích động cái gì, mày có gan thì lên đi." Giao Bạch ha ha không sợ hãi.

Thích Dĩ Lạo không lên được.

Đuôi mèo rũ xuống.

Giao Bạch tặc lưỡi, cậu không vuốt ve mèo được, chỉ có thể vuốt chủ mèo. Cậu vuốt đầu chủ mèo mấy cái: "Em không phải dị chủng, không phải mệnh trời trăm phần trăm của anh. Anh ngủ em, không có hiệu quả với bệnh di truyền của anh."

"Em cũng rất xin lỗi về điều này, hết cách rồi, cuộc sống mà, luôn có tiếc nuối, không thể mười phân vẹn mười."

Giao Bạch độc thoại vài câu, cậu cười thành tiếng, lanh lảnh mà kiên quyết, ánh mắt nét mày nhuộm lên vầng sáng rực rỡ mãnh liệt, "Mặc dù em không có một cơ thể trời sinh phù hợp với anh, nhưng em vẫn có thể làm điểm khởi đầu và kết thúc của anh."

Để xem sự tự tin của em và sự kiên trì của anh có thể đánh đổ bát máu chó này hay không.

Dứt lời, Giao Bạch đeo thiết bị bảo vệ tay vào và hạ mặt nạ xuống, giọng cậu bị bóp nghẹt sau lớp mặt nạ, "Không nói nữa, đi đây, chờ em hết bận sẽ trở lại thăm anh."

Viện trưởng Thích đang đợi ở hành lang, Giao Bạch vừa ra ngoài là chị nhìn sang.

"Có kết quả rồi ạ?" Giao Bạch biết rõ còn hỏi, cậu cởi bộ quần áo bảo hộ chế tạo đặc biệt nặng trịch ra, mặc Thích Hoài giúp cậu cởi.

Không quan tâm đến sự có mặt của thuộc hạ ở đây, viện trưởng Thích răn dạy tại chỗ: "Cậu ở bên trong gần mười phút, cậu toàn làm cái gì thế, tôi không cho cậu đến trút bầu tâm sự yêu đương nhăng nhít với nó!"

Giao Bạch không phản ứng. Viện nghiên cứu khoa học có thể đo lường sóng não hay là thứ gì đó khác của Thích Dĩ Lạo, phán đoán phản xạ nhận thức của hắn với thế giới bên ngoài. Ban nãy sau khi Giao Bạch tiến vào, viện trưởng Thích nhìn chằm chằm vào dao động dữ liệu của Thích Dĩ Lạo. Đáp án khiến chị rất không hài lòng, lại dường như nằm trong dự liệu.

Vì vậy chị nổi giận, cơn giận trông như thể nhắm vào Giao Bạch, song thực tế là cho Thích Dĩ Lạo.

Gia chủ đương nhiệm của họ Thích, một tộc trưởng, còn chưa chuyển trọng trách trên vai cho người thừa kế, thế mà đã không phân nặng nhẹ.

Tình ái còn đáng sợ hơn dục vọng.

Nó biến một kẻ giẫm lên máu người thân để nắm quyền, quanh năm bước đi trong thế giới xám xịt tăm tối, thành một tên ngu ngốc tự hủy hoại thân thể trong cuộc kiểm tra sức khoẻ trọng yếu vì tình ái yêu đương, thậm chí còn từ bỏ cơ hội thoát khỏi kết cục tử vong, kéo dài mạng sống.

Từ nhỏ đến lớn kiềm chế biết bao nhiêu năm, lại đi đâm đầu vào cạm bẫy tình cảm, tự nguyện bị bóp cổ.

Còn không bằng những người họ Thích kia, có dục vọng nhưng không tình yêu, chết trong trạng thái điên cuồng.

"Nó không đồng ý, cậu cũng không khuyên nó à? Cậu có cố gắng thúc ép nó không, khẩn cầu không, cậu có tỏ rõ thái độ của mình với nó không? Cậu có chút nỗ lực nào không?" Viện trưởng Thích đưa ra một loạt chất vấn, nhưng không nhận được câu trả lời. Ánh mắt chị nhìn Giao Bạch như đang nhìn một kẻ nhu nhược chỉ biết tự tiêu khiển trong cái góc nhỏ hẹp của mình, không cân nhắc đến gia quốc thiên hạ, "Những gì tôi đã nói với cậu ở Lan Mặc Phủ, đều là uổng công."

"Viện trưởng Thích không thể nói vậy được." Giao Bạch thản nhiên phản bác, "Tôi mới thoát khỏi tình huống nguy hiểm, sức khỏe không tốt, nhưng chị vừa tìm tới cửa, tôi đã không đợi được mà ngày hôm sau tới đây luôn. Tôi cũng nói phương án của chị cho anh ba, nhìn từ góc độ của tôi, chuyện có thể làm đều đã làm rồi."

Viện trưởng Thích đi vài bước tới trước mặt Giao Bạch, nói bằng âm lượng chỉ cậu có thể nghe thấy: "Còn ngụy biện, cậu là người cực kỳ ích kỷ, chỉ biết chính mình. Trong mắt cậu, sự trung trinh của nó quan trọng hơn mạng sống của nó, cậu thà để nó chết chứ cũng không muốn nó kết hợp với người khác ngoài cậu. Ngu xuẩn nực cười tột cùng!"

Hành lang hoàn toàn tĩnh mịch.

Giao Bạch không hề có biểu cảm gì. Cậu kéo mạnh ống tay áo của bộ đồ bảo hộ xuống, quay người rời đi.

Đằng sau truyền đến thanh âm chua ngoa của viện trưởng Thích, "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không có mặt mũi nào về Lan Mặc Phủ, tất cả những kẻ trong nghĩa trang sân sau đều đang nhìn cậu..."

Giao Bạch bước không ngừng rời khỏi viện nghiên cứu khoa học. Cậu đứng ở bãi đỗ xe, hít thở bầu không khí ngột ngạt oi bức, lục phủ ngũ tạng như được quấn trong một lớp vải bông, ẩm ướt nặng trĩu, vô cùng khó chịu.

Thích Hoài mở cửa ghế sau, hai tay buông thõng đứng đó, bên tai vang lên tiếng thì thầm, "Thích Hoài, thân là người nhà họ Thích, anh nghĩ thế nào? Có phải anh cũng cho rằng tôi ích kỷ, chỉ quan tâm liệu tình yêu của mình có bị vấy bẩn hay không?"

"Anh cứ nói thẳng." Giao Bạch nhìn anh ta.

Đường viền hàm sắc nét của Thích Hoài hơi banh ra: "Cậu Bạch tôn trọng lựa chọn của chủ tịch, thuộc hạ tôn trọng lựa chọn của Bạch."

Giao Bạch nhất thời câm nín. Cậu nhìn người trợ lý mà Thích Dĩ Lạo đã sắp xếp cho mình: "Anh rất có triển vọng."

Thích Hoài mặc âu phục thắt cà vạt, vai ngang rộng, eo hẹp chân dài, cả người tràn đầy khí chất cao quý. Lúc này anh ta khom lưng, mí mắt sau tròng kính mỏng hơi nhướng lên: "Cảm ơn cậu Bạch đã chúc phúc."

Giao Bạch: "..."

Các trợ lý ưu tú đều có chung một mùi vị, câu trả lời của Thích Hoài quả thực chính là phiên bản khác của Trần Nhất Minh.

Sau buổi tối ấy, viện trưởng Thích không đến tìm Giao Bạch nữa.

Bất luận là tiến độ nghiên cứu của viện hay những thay đổi trong bệnh tình của Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch đều biết rõ ràng, bản báo cáo được gửi đến trước mặt cậu đúng giờ mỗi ngày. Tinh thần hơi khá hơn là cậu không tiếp tục nằm dưỡng bệnh nữa, không nằm nổi, trong đầu toàn chuyện nọ chuyện kia.

Khi trận mưa đầu tiên của tháng Bảy trút xuống, Giao Bạch tới bệnh viện thăm Chương Chẩm, tình cờ bắt gặp bác sĩ tâm lý của anh đang kể chuyện cho anh nghe.

Còn là sách tranh nhi đồng.

"Bạch Bạch, sao bây giờ em mới đến thăm anh..." Thanh âm Chương Chẩm nặng giọng mũi, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân than phiền đơn thuần.

Giao Bạch sửng sốt, bác sĩ tâm lý thì thầm bảo cậu, "Độ tuổi cảm xúc của bệnh nhân là thời thơ ấu."

"Đó là bến cảng của anh ấy." Bác sĩ tâm lý nói với Giao Bạch như thế.

Giao Bạch vừa đi đến bên giường liền bị Chương Chẩm túm tay. Anh siết chặt cổ tay trái của cậu, dùng ngón tay cái ma sát một cách căng thẳng kích động: "Bạch Bạch, Bạch Bạch."

"Em ở đây." Giao Bạch ngồi lên giường, thấy anh ngập ngừng muốn nói, lo lắng bất an, cậu bèn chủ động nói, "Em không sao, ổn cả rồi."

Đuôi mắt hoa đào của Chương Chẩm đỏ lên, hàng mi dài ươn ướt khẽ chớp: "Vậy về sau liệu em còn sẽ..."

"Sẽ không đâu." Giao Bạch lộ ra nụ cười trong trẻo. Hiện tại cậu chỉ chờ ba người bạn tốt tự động xếp vào nhóm, nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi.

Chương Chẩm thoáng dừng động tác cọ cọ cổ tay cậu: "Thật chứ?"

"Thật." Giao Bạch đáp, "Em hứa."

Cơ lưng căng cứng của Chương Chẩm được thả lỏng, anh bắt đầu hỏi Giao Bạch vài câu, chẳng hạn tối qua mấy giờ ngủ, hôm nay ăn mấy bát cơm, có món gì, toàn là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Giao Bạch trả lời từng câu một, cổ tay trái của cậu vẫn luôn bị Chương Chẩm siết chặt. Đôi tay siết chặt cậu trắng nõn, hổ khẩu có vết chai rất dày, lòng bàn tay cũng có rất nhiều, bao bọc lấy cậu.

Lúc trước, cổ tay bên này của cậu bị Sầm Cảnh Mạt rút máu, để lại một vết rạch, cậu còn cố tình mặc ống tay áo dài nhằm che giấu thương tích.

Giờ Chương Chẩm thực hiện hành động này, hiển nhiên là đã biết.

Khả năng cao là Chương Chẩm vô tình phát hiện ra sau khi cậu hôn mê trong phòng tối.

Giao Bạch ở bên Chương Chẩm rất lâu, mãi đến tận khi anh ngủ thiếp.

Nhìn Giao Bạch rút cánh tay đang bị bệnh nhân nắm ra rồi vỗ vỗ lưng bệnh nhân, bác sĩ tâm lý bên cạnh hạ giọng hỏi: "Cậu Bạch, mạo muội hỏi một câu, cậu định bao giờ lập gia đình?"

Giao Bạch:?

Chị gái này, tôi còn chưa vào đại học đâu.

"Tôi có thể nhìn ra, nguyên nhân phát bệnh của anh cậu là không có cảm giác an toàn. Điều này không liên quan đến bản thân anh, mà chỉ nhằm vào sự an toàn của cậu. Anh ấy luôn cảm thấy cậu sẽ gặp nạn, nên đã rơi vào trạng thái suy nhược thần kinh, thần hồn nát thần tính đa nghi ngờ vực trong một thời gian dài." Bác sĩ tâm lý nói, "Nếu cậu sống tốt, anh ấy sẽ an tâm, yên lòng."

Giao Bạch rất thực tế: "Lập gia đình không có nghĩa là có thể sống tốt."

Bác sĩ tâm lý hơi nghẹn lại: "Xác thực là vậy. Ý tôi là, anh ấy hy vọng có thể thêm một người chăm sóc cậu, trân trọng cậu, thậm chí có thể đứng bên cạnh cậu, sát cánh với cậu, khi anh ấy lực bất tòng tâm."

"Đã có rồi." Giao Bạch mân mê mấy món đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ trên tủ đầu giường, rất trẻ con, hẳn là do bác sĩ mua, "Anh ấy biết."

Bác sĩ tâm lý buột miệng: "Nhưng người kia lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, thân ở trong hoàn cảnh không yên bình, ngay cả sự an toàn cá nhân của mình cũng không được đảm bảo, huống chi là cậu."

Không khí trong phòng bệnh dường như loãng hơn không ít.

Bác sĩ tâm lý thầm hối hận vì mình đã không nắm chắc giới hạn. Bên cạnh cô vang lên một tiếng tặc lưỡi khe khẽ, "Làm sao, cô muốn tôi thay người yêu à?"

"Không có chuyện đó." Chiếc áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ của bác sĩ tâm lý thấm đẫm mồ hôi.

"Đừng căng thẳng." Giao Bạch nở nụ cười, "Dù tôi có rời xa giới thượng lưu, tìm một người bình thường sống qua ngày, tôi cũng không thể đảm bảo mãi mãi thuận buồm xuôi gió. Con người ở mỗi tầng lớp xã hội đều có những khó khăn và khổ nạn của riêng mình. Sống là tu hành, đến trẻ con còn không thể vô lo vô nghĩ, huống hồ là người trưởng thành gánh vác trách nhiệm nặng nề. Có tròn cũng có khuyết, thế mới là cuộc sống. Tôi nghĩ phương án chữa trị của anh trai tôi chủ yếu vẫn là phải điều chỉnh tâm lý của anh ấy."

Bác sĩ tâm lý lẩm bẩm: "Đúng vậy."

"Cảm ơn bác sĩ trong khoảng thời gian này đã hết lòng chăm sóc cho anh tôi." Giao Bạch nói lời cảm ơn, "Khi anh tôi xuất viện, hoan nghênh bác sĩ đến làm khách ở Lan Mặc Phủ."

Trong lời này không có ý trêu đùa thiếu đứng đắn, chỉ có cảm kích và trang trọng đúng mức.

Bác sĩ tâm lý im lặng cảm thán. Tuy trình độ học vấn của chàng trai trẻ này vẫn chỉ là trung học phổ thông, nhưng cậu sống một cách rất thấu đáo.

Dù sao cũng đã từng qua lại với một vài thương nhân nổi tiếng có danh vọng, kinh nghiệm dày dặn, nên tâm trí trưởng thành hơn người đồng trang lứa.

—— Vết cắt trên cơ thể có thể góp phần làm tăng tốc độ tử vong, nhưng cũng có thể khiến con người ta đạt được cuộc sống mới, trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau khi tiễn thanh niên đi, bác sĩ tâm lý lướt điện thoại, dạo này cô không nhận bệnh nhân, dành toàn bộ thời gian ở đây, trị liệu một kèm một.

Chỉ mong có thể nhận một kết quả không tệ.

Bác sĩ tâm lý kéo rèm cửa sổ, ngăn trở sự dò xét của cơn mưa mùa hè. Cô cầm bình hoa trên bàn vào phòng vệ sinh thay nước.

"Bạch Bạch..."

Người trên giường bệnh phát ra tiếng nói mớ, ấn đường nhíu chặt, hai tay siết thành nắm đấm, cánh tay nổi gân xanh.

Bác sĩ tâm lý nhét chiếc mũ bóng chày mà chàng trai trẻ để lại vào trong lòng anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.