Trong lần thứ nhất Giao Bạch nhận phạt, linh hồn cậu rời khỏi thân thể, mặc dù tinh thần cậu vẫn có thể cảm nhận được cơn đau do đòn roi quất, nhưng so với trạng thái thực thể thì dễ chịu hơn chút. 
Sáu roi đầu tiên của lần thứ hai là hình thức mộng đẹp, cậu chỉ chịu hai mươi bốn roi còn lại, song linh hồn của cậu không rời đi, thực sự chịu đựng nỗi đau chân thật. 
Không biết ý thức của Giao Bạch đã chìm xuống mấy tiếng, hay là mấy ngày, cuối cùng nổi lên được mấy tấc. Cậu cảm thấy thân thể mình xóc nảy lắc lư, bấy giờ mới biết mình đang ở trên thuyền. 
Có một cơn bão đi qua đảo của nhà họ Sầm, máy bay trực thăng không đến được, việc đi thuyền cũng nguy hiểm không kém. 
Nhưng nghĩ lại thì, nếu đã ra biển, chứng tỏ cơn bão nhất định đã trôi qua. 
Không đúng, bão tan rồi, vậy tại sao không ngồi trực thăng? Chương Chẩm không thể không biết cậu có ám ảnh tâm lý với biển rộng. 
Thôi, không nghĩ nữa, trở về là được. 
Cũng không biết Úc Hưởng thế nào rồi, vết thương của nhóm Chương Chẩm ra sao, Sầm Cảnh Mạt đã chơi mệt chưa. 
Ngoài ra, hẳn là nhân cách chính của Tề Tử Chí đã ngủ thiếp. Con mẹ nó đừng tiếp tục sản sinh máu chó nữa, hãy chôn vùi thân thế cậu là người họ Tề đi. 
Giao Bạch suy nghĩ thượng vàng hạ cám một lúc, ý thức lại rơi vào bóng tối. 
Khi khôi phục ít tri giác lần thứ hai, cậu phát hiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bye-bye/3556214/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.