Chương trước
Chương sau
Tình huống này, không phải là tệ hại bình thường.

Nhưng không ai nổi cơn tam bành.

Tất cả mọi người đều bị cuồng phong thổi bay hỏa lực, hiện đang chảy máu bủn rủn, nắm đấm cũng không cứng nổi. Chỉ mỗi Úc Lĩnh có thể tái chiến, nhưng em trai hắn bị bắt, lúc này hắn xem như bị bóp cổ họng.

Giao Bạch là người tỉnh táo nhất trong số họ, cơ hội đưa Úc Lĩnh tiến vào nhóm tới rồi đây.

Người có phản ứng mạnh nhất là Sầm Dục, cô sợ hãi ngỡ ngàng: "Anh, sao anh lại ở đây?"

Sầm Cảnh Mạt chồng hai tay lên nhau, ngón tay gõ mu bàn tay hai lần. Hắn mỉm cười, không chút trách móc hay phàn nàn: "A Dục, em chỉ biết lo cho bạn trai em, không quan tâm đến anh của em gì cả."

"Xin lỗi, lúc đó em và Dịch Triệt ở trong phòng, quá luống cuống." Sầm Dục vén mái tóc rối bù, cố hết sức để bình tĩnh hòa nhã, "Anh, Dịch Triệt bị thương rồi, anh ấy chảy nhiều máu lắm, em rất lo lắng cho tình trạng của anh ấy. Anh có bác sĩ ở đây không?"

"Có chứ." Sầm Cảnh Mạt đáp.

Sầm Dục lập tức mất khống chế chừng mực, cũng mất đi tu dưỡng của đại tiểu thư, cô hét lớn ngay tại chỗ: "Bác sĩ ở đâu? Mau dẫn em đi..."

"Đừng vội." Sầm Cảnh Mạt mỉm cười, "Chờ anh làm xong việc đã."

Sầm Dục rùng mình một cái, cô cảm nhận sâu sắc rằng người anh trai cùng cha khác mẹ này có cảm xúc thất thường, khó lường khó đoán hơn hẳn thường ngày.

Trong tầng hầm không rộng rãi nhưng cũng chẳng hề chật chội, mùi máu tanh nồng nặc bao phủ, nồng đến nỗi mùi huân hương trên bàn cũng bị cuốn vào.

"Cậu Giao, tôi không ngờ lại xảy ra sự cố lần này. Với tư cách là chủ nhân bữa tiệc, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Những tên cướp kia có thể gây hỗn loạn, hoàn toàn là do đội bảo vệ nhà họ Sầm không đủ hoàn thiện, tất cả trách nhiệm đều thuộc về tôi. May mắn là các cậu bình an vô sự." Sầm Cảnh Mạt nho nhã lễ độ, khách khí lịch sự, "Mọi người nghỉ ngơi đi, giống như em gái tôi đã nói, nơi này an toàn."

Giao Bạch nháy mắt với Chương Chẩm.

Không bao lâu sau, tất cả ngồi xuống, rút dao găm moi viên đạn trong thịt ra và xử lý vết thương như không có ai khác ở đó.

Viên đạn bết máu rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã thách thức vận mệnh.

Sầm Dục thấy vậy hãi hùng khiếp vía. Những người này đều sống trên lưỡi đao, đã quen với máu tươi và đau đớn, nhưng bạn trai của cô thì không, anh không chịu được cách thô bạo như thế.

"Thái tử gia, xin hãy giơ cao đánh khẽ, thả em trai tôi ra." Úc Lĩnh cứng rắn nói.

Sầm Cảnh Mạt nhìn Úc Lĩnh: "Đội trưởng Úc đã hiểu lầm rồi, chuyện này là do anh. Tôi đã bảo từ sớm rằng, nếu anh muốn rời khỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng anh phải báo với tôi một tiếng."

"Chủ tớ một thời gian, tôi vẫn muốn nói lời tạm biệt tử tế với anh, ai ngờ người của tôi làm thế nào cũng không tìm thấy anh. Hết cách rồi, tôi chỉ đành mời em trai anh tới nhà họ Sầm làm khách trước."

Đầu ngón tay khoát lên mu bàn tay của Sầm Cảnh Mạt giơ lên, vệ sĩ đang giữ Úc Hưởng bóp mặt cậu ta, cho anh cậu ta nhìn rõ ràng.

Không hề có một vết thương ngoài da nào.

"Anh không nói cho tôi biết em trai anh có vấn đề về mặt tâm thần, làm phía tôi chẳng chuẩn bị gì cả." Sầm Cảnh Mạt cất lời, "Sau khi phát bệnh, bộ dạng cậu ta điên cuồng, cứ thấy người là đánh, tôi chỉ có thể nhờ bác sĩ tiêm thuốc cho cậu ta, không có gì đáng ngại."

Lồng ngực Úc Lĩnh phập phồng quá nhanh, ngọn lửa phẫn nộ bò lên tứ chi của hắn, xông vào dòng máu của hắn, tập trung trên khuôn mặt căng thẳng đến co giật của hắn.

"Nói lời tạm biệt, đúng không?" Úc Lĩnh lạnh mặt, "Nói đi."

"Trước tiên không vội." Sầm Cảnh Mạt nói, "Tôi muốn tâm sự riêng với bạn của anh."

Bàn tay cầm súng của Úc Lĩnh đột nhiên siết chặt lại.

Giây tiếp theo, một tia sáng lạnh lẽo sượt qua võng mạc hắn rồi đông cứng lại. Đó là một vật sắc bén vừa nhỏ vừa dài, đặt tại động mạch cảnh trên cổ em trai hắn, một đầu nằm trong tay tên vệ sĩ.

Đầu kia của vật nhọn đâm vào da thịt em trai hắn, một sợi tơ máu chảy ra.

Úc Lĩnh đang định nổ súng thì nghe thấy giọng Giao Bạch, không hoảng hốt không hoang mang: "Đi đâu tán gẫu đây?"

Sầm Cảnh Mạt không cảm thấy ngạc nhiên trước thái độ của Giao Bạch. Hắn thả đôi chân vắt chéo xuống, chầm chậm đứng dậy: "Đi theo tôi."

Giao Bạch vừa cất bước liền bị ôm chân.

Người ôm cậu không phải Úc Lĩnh, cũng không phải Chương Chẩm và Thích Hoài, hay tên vệ sĩ họ Thích nào khác, mà là người cậu không ngờ đến, Dịch Triệt.

Nói chính xác hơn, là Tề Tử Chí. Nhân cách chính của anh thức tỉnh vào lúc này.

Giao Bạch đá văng Tề Tử Chí.

Tề Tử Chí đã sức cùng lực tận, anh bị đạp ngã lăn trên mặt đất, hai mắt vẫn đang nhìn Giao Bạch, trong mắt chứa nhắc nhở: Đừng đi, nguy hiểm.

Giao Bạch dùng ánh mắt trả lời anh: Mắc mớ gì tới anh.

Khuôn mặt xa lạ của Tề Tử Chí sững sờ, song đáy mắt anh đã đỏ hết lên.

Tình cảnh này rất vi diệu.

Động tác đeo găng tay của Sầm Cảnh Mạt chậm lại: "A Dục, không giải thích chút à?"

"Thôi, nói sau đi." Hắn đeo xong một bên găng tay da, cười với Giao Bạch, "Cậu Giao, chúng ta đi vào thôi."

Giao Bạch không nhìn bất kỳ ai, cụp mắt đi theo Sầm Cảnh Mạt, bước chân không nhanh không chậm, trong lòng đang suy nghĩ biện pháp đối phó.

Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng la hét dồn dập theo sau, Giao Bạch ngoái đầu trừng Chương Chẩm. Thấy anh đằng đằng sát khí, cảm xúc rất tệ, lý trí sắp sụp đổ, vì vậy cậu quay lại, cho Chương Chẩm một cái ôm và nhỏ giọng nói, "Tất cả vệ sĩ ở đây đều có súng, anh còn chưa làm gì đã bị bắn thành cái sàng rồi. Đừng náo loạn, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn. Em sẽ không sao đâu, hãy tin em."

"Anh phải giống anh ba của anh ấy, tin tưởng em." Giao Bạch nói tiếp.

Giao Bạch buông Chương Chẩm ra, liếc Thích Hoài đang nhìn mình, dùng khẩu hình nói bốn chữ: Trông chừng anh tôi.

Dặn dò xong, Giao Bạch cùng Sầm Cảnh Mạt tiến vào một gian phòng tối. Cùng vào trong còn có Úc Hưởng bị vệ sĩ kéo đi.

Thích Hoài một tay che bụng, một tay túm lôi Chương Chẩm: "Thay vì nóng nảy hấp tấp, phẫn nộ bất lực, tự tìm đường chết, không bằng suy nghĩ xem phải làm thế nào để giải quyết phiền phức bên ngoài."

Nỗi khủng hoảng và cơn giận dữ muốn giết người của Chương Chẩm thoáng ngưng đọng. Anh thình lình cảm nhận được một ánh mắt âm u và tràn ngập ý thù địch, quay đầu lại thì thấy là bạn trai Sầm Dục, một người quái lạ không hiểu ra sao.

Hiện đang nhìn anh chằm chằm, bằng đôi mắt hằn đầy tia máu.

Trên cánh tay và sau lưng của người nọ có vết thương do đạn bắn, máu chảy thành vũng, nhưng anh lại như thể dựa vào chấp niệm nào đó mà bộc phát khí thế mạnh mẽ, "Anh là anh trai, tại sao lại để em mình mạo hiểm?"

Nỗi niềm tự trách Chương Chẩm mới đè xuống lập tức lại dâng trào. Vào lúc này, Thích Nhị bao che phe mình, chửi bới người nọ: "Chuyện giữa anh em nhà người ta, ai cần anh lo, anh là ai chứ!"

Cảm xúc trong mắt Tề Tử Chí tức khắc đình trệ, tôi là ai...

Tại sao tôi còn sống?

"Uỳnh."

Tề Tử Chí đâm sầm vào tường, âm thanh va đầu lên vách tường làm mọi người nổi da gà. Anh đập đầu mấy lần liên tiếp rồi hôn mê bất tỉnh.

Sầm Dục hoảng sợ quá độ bò tới, khóc lóc gọi tên anh: "Dịch Triệt, Dịch Triệt, anh đừng bỏ lại em... Cứu mạng... Bác sĩ đâu..."

Tiếng khóc của người phụ nữ giống như tiếng côn trùng trong lồng thủy tinh.

Chương Chẩm mặc anh em móc viên đạn trên đùi mình ra. Anh kêu rên thành tiếng, tầm mắt quét qua các vệ sĩ kia.

Phải nhanh hơn.

Không có thuốc, Chương Chẩm cắn đầu lưỡi để làm mình tỉnh táo, anh vạch ra một kế hoạch trong đầu, che giấu ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Trong phòng tối có một hang động khác.

Úc Hưởng hôn mê được đặt trên một đĩa xoay lớn, trên cổ có một đường máu, dáng dấp cậu ta trông như đang bị hiến tế cho ác ma.

Giao Bạch đột ngột nói: "Hẳn là bão đã đến rồi, nếu trên biển có thuyền thì nhất định sẽ bị lật."

Cậu giả vờ vô tình nhắc đến Lễ Giác, muốn áp chế các đầu dây thần kinh đang bị kích thích của Sầm Cảnh Mạt.

"Đúng thế." Sầm Cảnh Mạt lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, lau vết thương trên đầu, "Thời tiết này ra biển quá nguy hiểm, chỉ có thể cầu ông trời thương xót."

Giao Bạch không còn sức châm chọc.

Sầm Cảnh Mạt cụp mắt nhìn chiếc khăn dính bẩn, nhìn một lúc rồi vứt đi.

"Cậu Giao, chúng ta có tính là bạn bè không?" Sầm Cảnh Mạt cởi cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh gầy gò tái nhợt.

"Tính nhỉ?" Hắn tự hỏi tự trả lời, "Nếu là bạn bè, vậy hãy giải đáp nghi hoặc giúp tôi."

Thấy vệ sĩ bên cạnh đĩa xoay đeo tai nghe lên, Giao Bạch trả lời với âm lượng bình thường: "Tối qua tôi đã nói rồi, tôi trúng tà."

Sầm Cảnh Mạt nhướng mi, người vệ sĩ nhấn đĩa xoay, xoay một cái.

Đĩa xoay xoay nhanh, màu sắc sặc sỡ khiến người ta hoa cả mắt.

Sầm Cảnh Mạt cầm một số phi tiêu ném lên bàn. Hắn dùng bàn tay đeo găng nhặt lên một cái, ném một cách tùy tiện.

Hơi thở của Giao Bạch mắc kẹt trong cuống họng.

Phi tiêu xuyên qua tóc Úc Hưởng, ghim vào số "1" phía trên cậu ta.

"Tôi muốn ném vào số 10, sao lại là 1 chứ." Sầm Cảnh Mạt xoay cổ tay, "Quả nhiên là đã mười mấy năm không chơi, không quen."

Giao Bạch thầm chửi bới trong lòng, mẹ nhà anh, mười mấy năm không chơi, đây là muốn giết người.

"Tôi đã trải qua thời thơ ấu của mình trên đảo, về sau thường tới ở một thời gian ngắn vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm." Sầm Cảnh Mạt chìm trong hồi ức, "Trên đảo có một nơi rất bí ẩn cũng rất yên tĩnh. Khi buồn bực, tôi sẽ ở lại đó, lần nào tôi cũng không cho người hầu đi theo, vì thế bọn họ, và kể cả người nhà của tôi, đều không biết."

"Kết hôn là sự kiện trọng đại, sau nửa đêm tôi nghĩ ngợi hơi nhiều nên đã đến đó để tĩnh tâm, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Sáng ra, người của tôi tìm tới, bọn họ nói là cậu Giao tiết lộ địa chỉ." Sầm Cảnh Mạt cười, "Cậu Giao, tôi rất tò mò."

Giao Bạch kinh ngạc nói: "Tôi không biết."

"Tôi không có ấn tượng gì về lời nói hành động của mình trong lúc trúng tà, trừ phi nhanh chóng tỉnh lại, tôi mới có thể nhớ được một chút nội dung." Giao Bạch khó xử.

Cuối cùng còn làm như xác nhận lại lần nữa, cậu hỏi, "Nơi anh tĩnh tâm, toàn thế giới chỉ có một mình anh biết à?"

Sầm Cảnh Mạt vuốt nhẹ phi tiêu: "Đúng thế."

"Thế thứ bám trên người tôi..." Giao Bạch lẩm bẩm, "Lẽ nào là cô hồn dã quỷ trên đảo, khi anh tới đó, bị bọn họ bắt gặp?"

Sầm Cảnh Mạt cong môi: "Cậu Giao thật biết nói đùa."

Giao Bạch không hề có ý đùa giỡn: "Tôi cảm thấy không phải là không có khả năng."

"Cậu không sợ à?" Sầm Cảnh Mạt bình tĩnh nhìn cậu, "Bí mật của người khác, được nói ra từ miệng mình."

Giao Bạch đáp: "Quen rồi."

"Quen rồi sao?" Sầm Cảnh Mạt cười nói, "Thói quen là cảm giác như thế nào?" Hắn tỏ ra lúng túng, "Xin lỗi, đây lại là một câu hỏi khác."

Mí mắt Giao Bạch giật giật, con mẹ nó anh cứ hỏi, quên phi tiêu đi có được không!

Hiển nhiên là Sầm Cảnh Mạt không làm được, hắn lại ném một chiếc phi tiêu.

Phi tiêu cắm trúng tai Úc Hưởng.

"Phi tiêu rỗng." Sầm Cảnh Mạt gẩy gẩy đống phi tiêu trước mặt, dường như muốn tìm một cái thuận tay, định thêm lần nữa.

"Bây giờ tôi trả lời anh!" Giao Bạch kêu to, "Ban đầu tôi cũng không quen, tôi sẽ nghi ngờ tính chân thực của thế giới!"

Tiểng gẩy phi tiêu dừng lại, Sầm Cảnh Mạt khẽ hỏi: "Tính chân thực của thế giới?"

"Đúng." Giao Bạch đau chân, đứng không vững nên ngồi xuống tại chỗ. Cậu từng sử dụng mánh khóe này với Thích Dĩ Lạo trước đây, hiện tại lại tung ra. Thích Dĩ Lạo có ý thức về bản thân, có thể nghe vào. Sầm Cảnh Mạt có ký ức của vòng tuần hoàn đầu tiên, cũng nảy sinh hoài nghi về hiện thực nhờ kích thích ban sáng, hắn cũng sẽ nghe... Nhỉ?

"Cách nghĩ của cậu Giao rất thú vị." Sầm Cảnh Mạt nở nụ cười, "Trả lời xong câu hỏi này, tôi sẽ ném phi tiêu trước, ném trúng con số thì sẽ hỏi tiếp cậu Giao."

"Tôi hoài nghi thế giới này không phải thật sự." Giao Bạch vội vàng nói, "Khắp nơi đều không hài hòa, có lẽ có liên quan đến trải nghiệm bị trúng tà của tôi. Rất nhiều lúc tôi xuất hiện một loại ảo giác rằng, cuộc sống của tôi, nhất cử nhất động, mọi mặt, đều bị người khác giám sát."

"Bị giám sát à?" Độ cong trên môi Sầm Cảnh Mạt cuối cùng cũng hạ xuống.

Trong phòng tối yên tĩnh im ắng.

Giao Bạch đang trộm liếc Úc Hưởng. Cậu ta lặng lẽ cúi thấp đầu, tai bị phi tiêu đâm xuyên qua mà không khóc không nháo.

Lúc này Giao Bạch lại nghĩ, Úc Hưởng vẫn nên làm một người náo nhiệt thì hơn, phù hợp với cái tên(1).

(1) Chữ Hưởng 响 trong tên Úc Hưởng có nghĩa là tiếng vọng, tiếng vang, tiếng ồn.

"Cậu còn biết những gì?"

Nghe câu hỏi của Sầm Cảnh Mạt, Giao Bạch bất đắc dĩ đáp: "Tôi thậm chí còn không biết mình biết cái gì, thì làm sao trả lời anh được."

Sầm Cảnh Mạt cầm mấy chiếc phi tiêu đứng dậy, hắn vừa ho khan vừa đi vòng qua đĩa xoay: "Cậu Giao, căn cứ bí mật của tôi bị phát hiện, đây là thứ yếu, cậu biết điều đáng sợ nhất là gì không?"

"Là suy nghĩ của tôi bị người khác, bị cậu biết. Khi người của tôi mang theo hòn đá nhỏ, chuyển lời của cậu đến tôi, tôi dựng hết tóc gáy." Sầm Cảnh Mạt đi về phía Giao Bạch, nửa ngồi nửa quỳ nhìn cậu chăm chú, thanh âm êm dịu, "Cậu có thể hiểu được nỗi khiếp sợ của tôi không?"

Giao Bạch ngửi thấy mùi tanh từ cơ thể Sầm Cảnh Mạt, như thể hắn từng nằm trên rêu xanh. Cậu ngửa đầu ra sau: "Có thể hiểu được."

Sầm Cảnh Mạt hiện tại không phải thuộc vòng đầu tiên, cũng không phải vòng lặp thứ hai, mà là hai vòng tuần hoàn hợp thể, một nhân vật hoàn toàn mới. Hắn đã thoát khỏi khung vẽ của một người giấy. Là một fan truyện tranh, Giao Bạch không thể dễ dàng nắm bắt được hướng đi của đối phương.

"Thế chuyện gì đang xảy ra?" Sầm Cảnh Mạt khẽ mỉm cười, "Cậu Giao, cậu đã nói hồi lâu, nhưng vấn đề quấy nhiễu tôi vẫn tồn tại."

Giao Bạch đút tay vào túi, lần mò móc khóa trên điện thoại, nắm lấy chìa khóa bé bóp bóp.

"Cậu nói mình cảm thấy đang bị giám sát, nhưng tôi lại cảm thấy, là cậu đang giám sát người khác." Sầm Cảnh Mạt không cười, hắn nói với gương mặt không biểu cảm, "Ví dụ như tôi."

Nhịp tim Giao Bạch thoáng ngừng, song cậu không hoảng loạn mà trấn định nói: "Tôi không có ý thức."

"Cậu Giao à, cái gì cậu cũng dùng trúng tà, tôi sẽ có cảm giác là cậu đang chiếu lệ với tôi." Sầm Cảnh Mạt lại cười.

Giao Bạch muốn chửi mắng, nắm chìa khóa bé cũng không thể làm cậu bình tĩnh hơn. Chẳng lẽ thật sự muốn cậu nói rằng, sở dĩ cậu biết rõ, là vì thế giới này là bộ truyện tranh, cậu là người của thế giới hiện thực, trước khi xuyên không đã đọc bộ truyện tranh này từ đầu tới đuôi?

[Nhắc nhở! Người chơi Giao Bạch đừng tiết lộ chân tướng thế giới trong khi làm nhiệm vụ!]

"Biết rồi biết rồi." Giao Bạch đáp lại trong lòng, "Ý là làm xong nhiệm vụ thì có thể nói chứ gì?"

[Chỉ có thể bị động!]

Từ trên người Sầm Cảnh Mạt, Giao Bạch cảm nhận được một luồng khí tàn bạo. Cậu nhanh chóng ngước mắt, Sầm Cảnh Mạt trong tầm nhìn đang cầm phi tiêu trong tay, nhắm ngay vào... Cổ họng Úc Hưởng.

Phi tiêu nhất định sẽ được ném ra, còn sẽ ném trúng.

Chóp mũi Giao Bạch túa ra mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ, cậu phải trả lời thế nào mới có thể không làm trái quy tắc, có thể làm Sầm Cảnh Mạt hài lòng và không hỏi nữa?

Úc Hưởng không thể chết.

Giao Bạch chống đất đứng lên.

[Cảnh cáo! Cảnh cáo cấp độ một! Với tất cả các nút thắt quan trọng của thế giới, người chơi chỉ có thể thay đổi một cách thụ động chứ không thể chủ động.]

"Nút thắt quan trọng gì?" Sự căng thẳng của Giao Bạch bị niềm kinh ngạc đánh tan, "Trong truyện tranh vốn dĩ không hề có anh em họ Úc."

[Có.]

Giao Bạch: "..."

Có cái rắm ấy, tính cách thiết lập thần kinh khóc lóc huyên thuyên của Úc Hưởng gây ấn tượng biết bao, cậu còn có thể nhớ lầm chắc?

Tuy nhiên, trợ thủ nhỏ không cần nói dối về vấn đề này.

Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong truyện tranh mình đọc quả thực không có Úc Hưởng, tại sao trợ thủ nhỏ lại nói là có? Còn dính dáng đến nút thắt quan trọng. Úc Hưởng nhất định phải chết dưới phi tiêu của Sầm Cảnh Mạt, bị bắn xuyên cổ họng.

Trong lúc nhất thời, Giao Bạch đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, và đều bị cậu nhanh chóng xóa sạch. Cậu trợn to mắt, trong con ngươi là chiếc phi tiêu bị Sầm Cảnh Mạt ném đi.

Đến khi kịp phản ứng thì cậu đã nằm trên người Úc Hưởng.

Giữa lưng đau nhức kịch liệt.

[Người chơi thay đổi nút thắt quan trọng, làm trái quy tắc, bị phạt roi, ba mươi cái. Hai phút sau thực hiện.]

Biết mình sắp bị trừng phạt, phản ứng đầu tiên của Giao Bạch là thấy may mắn, hiện giờ cậu không bị gãy xương sườn nào, bớt chịu một phần khổ.

Khoan đã!

Chẳng phải điểm tích lũy có thể khiến cậu tránh đau đớn, đạt được khoái cảm như mộng sao?

"Tôi còn có bao nhiêu điểm tích lũy?" Cậu víu lấy Úc Hưởng mới không ngã xuống.

[Sau khi kiểm tra, điểm tích lũy trước mắt của người chơi Giao Bạch là tám trăm chín mươi nghìn, số lẻ đằng sau sẽ không báo.]

Số điểm này ít hơn nhiều so với Giao Bạch tưởng. Thích Dĩ Lạo và Thẩm Nhi An đều đã vượt 50, còn chưa tiến vào nhóm. Chờ đi vào rồi sẽ là hai triệu điểm trong tầm tay, khi ấy cậu có thể...

Thời điểm đó nhiệm vụ đã hoàn thành, còn cần điểm tích lũy làm gì.

Giao Bạch không chút do dự: "Vậy thì dùng toàn bộ số điểm còn lại của tôi cho hình phạt." Có thể cầm cự được càng lâu càng tốt.

[Chắc chắn?]

"Chắc chắn." Giao Bạch vừa nói vừa ngã xuống. Cậu túm quần áo của Úc Hưởng đứng dậy, ghé sát bên tai không bị thương của Úc Hưởng nói, "Úc Hưởng, tỉnh lại đi."

Úc Hưởng không có phản ứng nào, hệt một con búp bê.

"Cậu Giao, cậu đang cản cái gì vậy?" Giọng Sầm Cảnh Mạt truyền đến từ phía sau, "Cậu mà cứ thế này, tôi vẫn phải ném phi tiêu nữa."

Giao Bạch đột nhiên quay người: "Sầm Cảnh Mạt."

Sầm Cảnh Mạt sửng sốt.

"Anh nhìn cho kỹ vào." Giao Bạch nói.

Sầm Cảnh Mạt đến gần Giao Bạch, môi châu bong lên một mảng da, bị đầu lưỡi đỏ tươi của hắn liếm ướt. Hắn dịu dàng hỏi: "Nhìn cái gì?"

Giao Bạch dựa lưng lên Úc Hưởng, đối mặt với Sầm Cảnh Mạt cách cậu rất gần. Cậu nheo đôi mắt đen láy, nhìn thứ anh muốn nhìn ấy.

Không phải tò mò về cuộc đời của tôi à? Để tôi tiết lộ chút ít, cho anh xem cẩn thận.

Xem xong thì đừng lấy mạng người ra uy hiếp tôi nữa, được chứ, tra tra?

[Hai phút đã hết, trừng phạt bắt đầu.]

Hô hấp của Giao Bạch trở nên hỗn loạn, gò má tái nhợt hiện lên sắc đỏ nóng bừng, ánh mắt của cậu dần mờ mịt, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái. Trong cổ áo lan tỏa từng luồng hơi nóng ẩm.

Sầm Cảnh Mạt vươn chiếc phi tiêu trong tay ra, xẹt qua yết hầu lăn không ngừng của Giao Bạch, khẽ vuốt lớp lông tơ đẫm mồ hôi của cậu: "Cậu Giao, cậu lại trúng tà, đúng không?"

Giao Bạch không đáp lại được, cậu như thể đang đặt mình trong mơ.

Một giấc mơ có Thích Dĩ Lạo.

Trong phòng làm việc ở tầng hầm thứ hai, cậu nằm trên chiếc bàn lớn màu trắng, Thích Dĩ Lạo cạy mở môi răng của cậu, nơi cổ họng bật ra "Kiềm chế".

Thích Dĩ Lạo giữ chặt ngón tay của cậu, đè lên cậu.

"A!"

Giao Bạch hét to. Đệt, làm cái trò chết tiệt gì đấy, rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

Hàng trăm nghìn điểm tích lũy, mới sướng được mấy roi?

[Sáu roi.]

Giao Bạch sống rồi, nhanh như vậy đã quất được sáu lần. Vậy cậu chỉ cần chịu đựng hai mươi bốn lần còn lại thôi, vẫn ổn.

Ổn cái quần què.

Giao Bạch run rẩy gục xuống, cậu liên tục kêu la thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Phi tiêu trên lưng còn chưa được rút ra, đâm vào càng sâu hơn. Máu nhuộm đỏ quần áo xung quanh.

Vệ sĩ đeo tai nghe cũng bị dọa sợ. Rốt cuộc đau đớn nhường nào mới có thể kêu gào thống thiết đến vậy.

Vấn đề là, không ai đánh cậu ta mà.

Sầm Cảnh Mạt ngồi xổm xuống. Hắn ho khan đè lại Giao Bạch, thân thể dưới tay co giật từng đợt, đó là phản ứng của cơn đau tột độ.

"Tám... A... Chín... A ——" Thịt mềm trong miệng Giao Bạch bị cắn rách, dòng máu văng tung tóe theo tiếng kêu thảm thiết của cậu, vẩy lên mặt lên người Sầm Cảnh Mạt.

"Cậu Giao, có thể nghe thấy lời tôi nói không?" Sầm Cảnh Mạt rút phi tiêu trên lưng cậu ra, dùng tay che vết thương đang trào máu của cậu.

Dứt lời, Sầm Cảnh Mạt ngơ ngác nhìn thanh niên, nhìn đôi mắt vốn luôn sáng lấp lánh của cậu giờ đây bịt kín màu xám, phủ đầy hơi nước, lệ chảy ròng ròng.

Người này ở nhà họ Thẩm đã được mài giũa thành dạng gì, gần như bất khả chiến bại, thế mà còn có thể đau phát khóc.

"Trời phạt..."

Sầm Cảnh Mạt khẽ nhíu mày, "Trời phạt à."

Cánh cửa căn phòng tối đột nhiên bị mở ra, vài người sống sót sau vụ giết chóc xông vào, mang theo mùi máu tanh nồng.

Đám vệ sĩ bên ngoài chịu đựng quá nhiều áp lực tâm lý, họ vô thức phân tâm, tạo cơ hội cho đối thủ.

Bây giờ tất cả đã ngã xuống.

Chương Chẩm mang một thân dính máu chạy tới chỗ Giao Bạch.

Úc Lĩnh lao như bay về hướng đĩa xoay để giải cứu em trai mình, còn những người khác đều nhìn chòng chọc vào người vệ sĩ trong căn phòng tối.

Người vệ sĩ kia nổ súng với họ, tàn nhẫn hung ác nói: "Mẹ kiếp tất cả đừng cử động!"

Sầm Cảnh Mạt mất hứng thú với trò chơi này, hắn vẫy tay với vệ sĩ.

Vệ sĩ nghe vậy, lập tức thu súng.

Một giây sau, ông chủ của gã bị người ta túm chặt quần áo nhấc lên, gã nhớ đó là người nhà họ Thích, thư ký của Thích thị.

Vệ sĩ lại giơ súng lên.

Bầu không khí hết sức căng thẳng bị cắt ngang bởi tiếng la hét thảm thiết.

Chương Chẩm muốn bế Giao Bạch lên, nhưng vết thương do đạn bắn dẫn đến thể lực không chống đỡ nổi, trực tiếp quỳ úp sấp trên người cậu.

"Không phải do con người gây ra."

Chương Chẩm nhét tay vào trong miệng Giao Bạch, không cho cậu lại cắn lưỡi nữa.

"Đây là lần thứ hai Bạch Bạch thế này, lần thứ hai, Bạch Bạch..." Chương Chẩm bàng hoàng luống cuống.

Mọi người bất lực, tất cả đều vây quanh Giao Bạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu khóc lóc và hét lên trong đau đớn.

"Đáng thương..." Sầm Cảnh Mạt vừa siết chặt phần áo chỗ trái tim vừa thở hổn hển mấy hơi. Hắn thậm chí không thèm nhìn đĩa xoay, ném tất cả các phi tiêu một cách tùy tiện, toàn bộ đều trúng ngay hồng tâm.

Biết nhiều hơn nữa thì có thể thế nào chứ, còn không phải vẫn bị vận mệnh bóp nghẹt hay sao?

Đáng thương thay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.