Giao Bạch không kìm sức trong cả hai lần, đánh xong đầu ngón tay tê buốt như lửa đốt.
Lễ Giác bị tát lệch mặt sang một bên, khóe miệng chảy ra tơ máu, nhưng cậu ta không hề có phản ứng gì, vẫn đờ đẫn.
Giao Bạch tóm chặt chiếc áo phông loang lổ máu của cậu ta, kéo cậu ta đến trước mặt mình: "Chìa khóa đâu?"
Ánh mắt Lễ Giác không có tiêu cự, cậu ta dường như đang nhìn thiếu niên bị tù cấm trên giường, không hiểu tại sao rõ ràng đối phương đã hãm sâu vào dục vọng mà vẫn còn đau khổ giãy giụa.
Đang yên đang lành, một người xứng đáng được hình dung bằng hết thảy những từ ngữ tốt đẹp của thế gian, sao đã biến thành dáng dấp dữ tợn máu me rồi.
Lễ Giác lại dường như đang nhìn chiếc tủ đầu giường không ngừng rung lên, cần phải dùng sức lớn bao nhiêu mới có thể khiến cả chiếc giường sụp đổ nhỉ.
Còn có âm thanh và tần suất rung lắc của xiềng xích kim loại và còng, không đau à...
"Tôi hỏi cậu chìa khóa đâu!" Giao Bạch lắc mạnh cậu ta mấy lần.
Lễ Giác chậm rãi chớp đôi mi ướt đẫm nước mắt, ngây ngốc nhìn cậu, như một giấc mộng:: "Giao Bạch, anh tìm tới đây rồi à."
Giao Bạch gầm lên: "Chìa khóa ở đâu?!"
Lễ Giác khẽ mím bờ môi đang chảy máu.
Giao Bạch chỉ vào Thẩm Nhi An trên giường: "Cậu hãy nhìn cậu ta đi!"
Dứt lời, cậu bóp mặt Lễ Giác, ép cậu ta đối diện với Thẩm Nhi An: "Nhìn thấy không, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bye-bye/3556179/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.