Không có con trai trưởng thì thôi, giờ nam tự duy nhất cũng mắc bệnh đậu mùa.
Chẳng lẽ Lư gia sẽ tuyệt hậu sao?
Nếu đám khuê nữ này đổi thành nhi tử thì tốt biết bao.
Lư Quân Ninh lạnh nhạt đứng nơi đó, hờ hững không quan tâm.
"Ẳng... Gâu." Chân tường có tiếng chó khẽ rên, Ninh Thư quay đầu nhìn thấy chân tường có một con chó con.
Ninh Thư thấy khó hiểu, con chó này từ đâu ra?
Lư Quân Ninh sai nha hoàn bên cạnh: "Kêu người lấy con chó đó ra."
"Vâng."
Ninh Thư hỏi Lư Quân Ninh: "Nhị tỷ tỷ, con chó này ở đâu ra vậy?"
Lư Quân Ninh lắc đầu, "Ngũ đệ đệ ngang bướng, trên đường thấy hàng bán chó nằng nặc đòi mua một con về."
Ninh Thư ồ một tiếng, nhìn thấy gã sai vặt ôm chó con đi.
Ninh Thư nhìn chó con, chó con phun đầu lưỡi hà hơi.
Ninh Thư hơi nhướng mày, khẽ đá chân Nguyên Hương. Nguyên Hương khó hiểu nhìn cô.
Ninh Thư nói khẽ bên tai nàng ấy: "Đi theo mấy gã sai vặt kia xem họ xử lý con chó thế nào, cấm được đụng vào nó đấy."
Nguyên Hương gật gật đầu, im lặng đuổi theo.
Sự chú ý của mọi người đều dồn hết vào viện, thêm vào ở đây có không ít người, đương nhiên sẽ không ai để ý tới Nguyên Hương.
Đại phu bước từ trong viện ra, Lư Viễn Phàm lập tức hỏi: "Là đậu mùa thật ư?"
Đại phu gật đầu, "Đúng là đậu mùa."
Lư Viễn Phàm không nhịn được nhắm hai mắt lại, "Mong đại phu cố gắng cứu giúp, thù lao dễ thương lượng."
"Sẽ cố hết sức."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784624/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.