Dịch: Gin
Ôn Lương muốn đi, Ninh Thư tự nhiên sẽ đi cùng, dù gì nhiệm vụ của thế giới này cũng là để báo đáp Ôn Lương mà.
Chờ tới khi Ôn Lương thật sự có được sức mạnh, trả hết ân cứu mạng, là cô có thể rời khỏi thế giới này.
“Cả ta nữa, ta cũng đi.” Hồ ly nhỏ nóng lòng muốn thử, tên nhóc này cực kỳ tò mò về thế giới loài người.
Ninh Thư liếc xéo hồ ly nhỏ đang tràn đầy hưng phấn, bản lĩnh đánh đấm không có, nhưng bản lĩnh rước họa vào người thì vô biên?
Hơn nữa, chắc chắn có người biết về thiên phú của hồng hồ, nếu cho nhóc ta theo thì có khác gì rước họa thêm cho Ôn Lương, nhóc con này gánh tạ chưa đủ sao.
Hơn nữa nhìn cái bộ dáng này của nhãi hồ ly có khác gì tiểu thiếu gia đâu, muốn ăn này ăn kia.
Hoàn toàn không coi mình là người ngoài, đã vậy tâm tư Ôn Lương lại đơn thuần, không nghĩ tới việc lợi dụng nhóc hồ ly.
Chắc mẩm, chỉ cần người khác cho nhóc hồ ly đó ăn là có thể lừa được cậu nhóc rồi.
Tổ đội một người hai hồ rời trấn, Ninh Thư nói: “Lấy ngọc giản lúc trước thu thập ra đi, xem xem có tin tức gì hữu dụng không.”
Không có mục tiêu mà lang thang đi tìm Âm Dương Tông, sẽ khiến cho hiệu suất làm việc cực thấp.
“Ngọc giản này dùng sao?” Ôn Lương hỏi, cậu nhóc là chú chim non mới tu luyện chưa được bao lâu.
Đã bao giờ được tiếp xúc mấy thứ này đâu.
Ninh Thư nhẹ nhàng nói: “Dùng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784504/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.