Dịch: Gin
Ninh Thư chắp tay sau lưng đi tới bên người tiểu hòa thượng Tuệ Cực, nghiêng mắt nhìn Tuệ Cực, xem trái xem phải, tiểu hòa thượng này lớn lên thật đúng là mặt mày sáng sủa, xinh đẹp tuyệt trần.
Không có kiểu tóc phụ trợ, hoàn toàn dựa vào giá trị nhan sắc.
“Tiểu hòa thượng.”
Tiểu hòa thượng Tuệ Cực hành Phật lễ, “Nữ thí chủ.”
Ninh Thư:…
Yết hầu của cô nhô cao, cũng đã rất lâu rồi kinh nguyệt cũng chưa tới, sao nhóc con này lại biết được.
“Thí chủ không cần kinh ngạc, hành vi giữa nam nữ là khác biệt, những thứ hình dáng bên ngoài không che dấu được sự khác biệt đó đâu.”
“Tiểu hòa thượng sống được bao năm rồi?”
“Tuệ Cực từ nhỏ đã lớn lên ở Ô Hữu Tự.”
“Ô Hữu Tự có bao nhiêu tàng thư?”
“Kinh Phật 178 bộ, Phật luận 37 bộ, Phật luật 8 bộ, thiên hạ võ công tuyệt học vô số kể.” Tuệ Cực tiểu hòa thượng nghiêm túc trả lời.
Ninh Thư chau mày hỏi: “Đọc nhiều kinh Phật như vậy, có cảm giác gì không?”
“Vậy Phật pháp cơ bản là như thế nào?”
“Chỉ vì bách tính trong thiên hạ khổ sở, nên mới phải tin Phật để có thể siêu thoát khỏi bể khổ, để có thể tới được Tây phương cực lạc sao?”
Ninh Thư hỏi tiểu hòa thượng Tuệ Cực, cô muốn gây sự, khiêu chiến lòng hướng Phật của Tuệ Cực.
Ninh Thư không thể nói với tiểu hòa thượng cái gì mà bể khổ mênh mông, quay đầu là bờ được.
Ai cũng có chỗ bất đắc dĩ, mà cô lại cần phải tới đây, không thể nói mà không suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784450/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.