Chương trước
Chương sau
Dịch: Gin
Ninh Thư cười cười, thế giới trong mắt cô thật đúng là địa ngục, người trong địa ngục giãy giụa, dâng ra linh hồn của mình, chỉ để thoát khỏi số mệnh đã định sẵn.
Nếu được sống hạnh phúc, ai sẽ nguyện ý dâng ra linh hồn của mình, vì sống quá bi thảm nên mới có ý nghĩ phải trao đổi thứ có giá trị nhất của mình.
“Nếu ta không thể buông thì sao? Lẽ trời bất công, cũng chỉ có thể lấy chém giết để ngăn ngừa giết chóc, lấy bạo lực để khống chế bạo lực mà thôi.” Ninh Thư nhìn tiểu hòa thượng nói.
Tiểu hòa thượng Tuệ Cực A di đà phật một tiếng, “Trời cao có mắt, mỗi người ai cũng đều có quỹ đạo sinh mệnh của riêng mình, chúng ta phải tuân theo quỹ đạo như vậy tới cuối sinh mệnh.”
“Ồ, trời cao kia cho nhóc vận mệnh là làm hòa thượng sao?” Ninh Thư nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng.
Ninh Thư và Tuệ Cực ở chỗ này tán gẫu chuyện trên trời, Triệu Bác trực tiếp giải tán mọi người, “Nếu không muốn đi thảo phạt Ma giáo, các ngươi mau chóng rời đi cho ta.”
Triệu Bác trực tiếp đuổi những người này đi.
Nhưng hiện giờ có đuổi, bọn họ cũng không muốn đi, bởi vì vẫn còn chưa có được 《 quy nguyên thánh công 》 mà.
Vì thế danh môn chính phái đóng quân ở gần Triệu gia bảo, hiển nhiên là khẳng định đồ vật đang ở bên trong Triệu gia bảo.
Triệu Bác tức tới chảy máu não, vốn định dựa vào những kẻ này đi tấn công Ma giáo, vậy mà ngược lại chỉ vì một quyển bí tịch mà đấu tranh nội bộ.
Triệu Bác để tay sau người, nắm chặt tay, hắn muốn nhanh chóng luyện thành 《 quy nguyên thánh công 》.
Chỉ có như thế mới có thể khiến đám người kia kinh sợ mà tự nguyện giúp đỡ.
Còn Ninh Thư lúc này đang ở cùng Tuệ Cực tiểu hòa thượng bàn luận về vận mệnh.
Đến bây giờ Ninh Thư có thể xác định, việc thí chỗ giả dối này đã bị tiểu sa di nhìn ra.
Vì vậy mới muốn rời Triệu gia bảo.
“Tiểu hòa thượng, Tuệ Cực ắt gặp trở ngại, sư phụ của nhóc đặt cho nhóc cái tên này thật không sai.” Ninh Thư lôi kéo khóe miệng nói.
“A di đà phật.” tiểu hòa thượng Tuệ Cực cầm quyển kinh hành Phật lễ, “Cảm ơn thí chủ khích lệ.”
“Như vậy tiểu tăng cùng các vị sư huynh xin cáo từ.” Tuệ Cực nói.
“Tiểu hòa thượng, ngươi không phải đã đáp ứng giúp đại bá ta tấn công Ma giáo sao, người xuất gia không được nói dối.” Ninh Thư sắc bén nhìn chằm chằm Tuệ Cực.
“Triệu thí chủ đã để mọi người rời khỏi Triệu gia bảo, vậy tiểu tăng cũng không bị coi là nói dối.” Tuệ Cực không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Ninh Thư kéo kéo khóe miệng, chọc phá đứa nhỏ này thật vui.
Tuệ Cực lại nhìn Ninh Thư nói, “Tâm ma của thí chủ sớm hay muộn cũng sẽ hại thí chủ.”
Ninh Thư không lắm để ý nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi vẫn luôn nói ta có tâm ma, ta có tâm ma gì.”
“Lệ khí nặng, tâm địa đen tối, linh hồn nặng nề, giết chóc nhiều.” Tuệ Cực nói.
“Ngươi nói đúng, các ngươi ở ngoài sáng tìm kiếm vĩnh sinh Niết Bàn, ta ở trong tối tìm kiếm ánh sáng mặt trời, các ngươi có thế giới cực lạc, còn ta sinh hoạt ở trong địa ngục, những thứ ta nhìn thấy cũng chẳng phải thứ các ngươi đã được nhìn.”
Ninh Thư nhìn xuống tay mình, đôi tay này dính máu tươi, giống như đang nhìn vào linh hồn mình.
“A di đà phật, thân thể của Địa Tạng Vương Bồ Tát còn ở địa ngục, chỗ đó và chỗ của thí chủ há chẳng phải có quan hệ gì sao.” Tuệ Cực tiểu hòa thượng phản bác nói.
“Tuệ Cực tiểu sư phụ, sư phụ nhà ta cho mời.” Một đệ tử Triệu gia bảo đệ tử lại đây nói với Tuệ Cực.
“Được.” Tuệ Cực đi theo tên đệ tử kia đi rồi.
Ninh Thư nheo nheo mắt, Triệu Bác tìm Tuệ Cực làm gì?
“Tiểu hòa thượng này có thân phận gì?” Ninh Thư kéo một đệ tử của Triệu gia bảo hỏi.
“Tuệ Cực tiểu sư phụ phật hiệu cao thâm, tạo nghệ cực cao, là người có tuệ căn trăm năm có một của Ô Hữu Tự.”
Phật hiệu cao thâm, chẳng qua là đọc nhiều sách kinh Phật, nói những thứ có trong sách.
“Hơn nữa Tuệ Cực tiểu sư phụ còn có thể suy đoán võ công trong thiên hạ.”
Ninh Thư: Đậu mòe…
Nhất định là bí tịch giả của cô đã bị phát hiện.
Thằng nhóc này bật hack à.
Mie nó, nói tên nhóc này là nam chủ cô còn tin.
Vậy Triệu Bác tìm tiểu hòa thượng Tuệ Cực là để cho hắn xem《 quy nguyên thánh công 》này có phải là thật không.
Cô vắt chân lên cổ tới xem suy đoán của Tuệ Cực thế nào.
《 quy nguyên thánh công 》 có chín phần là đúng, chỉ có một chỗ mấu chốt rất nhỏ không đúng.
Ninh Thư tới thư phòng, ngoài cửa thư phòng có vài đệ tử đứng canh giữ, tay cầm vỏ đao ngăn cản Ninh Thư, “Sư phụ có việc hiện giờ không gặp người.”
Ninh Thư đẩy đao che trước mặt mình, “Ngươi không thể đi vào.”
Ninh Thư đẩy cửa phòng, đi vào.
Triệu Bác nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: “Làm cái gì vậy?”
“Con nghe nói tiểu hòa thượng sẽ suy đoán võ công, con lập tức tới xem.” Ninh Thư ngồi xuống.
“Không có quy củ, nhìn chuyện tốt ngươi làm hôm nay đi.” Buổi tuyên thệ vô cùng tốt đẹp trước khi xuất quân cuối cùng lại thành ra như vậy.
Triệu Bác cảm thấy mất hết mặt mũi của minh chủ võ lâm.
“Đại bá, những người này cũng chỉ là một đám ô hợp, không dựa vào bọn họ được đâu.” Ninh Thư nhìn Tuệ Cực.
Trong tay Tuệ Cực cầm một quyển sách, đúng là 《 quy nguyên thánh công 》.
Mặc dù cầm trong tay đồ mà người giang hồ tha thiết ước mơ sở hữu, mặt của tên nhóc vẫn bình thường, ánh mắt trong suốt không lẫn một tia tham lam.
Tâm trí của đứa trẻ này vượt qua rất nhiều người, gặp được bảo vật cũng không nổi lòng tham lam, cũng khủng bố đấy.
Tựa như Ninh Thư, nếu gặp được bảo vật gì đấy, khẳng định sẽ hưng phấn, muốn có được, theo đuổi những thứ tốt đẹp, theo đuổi đồ vật quý giá, đó chính là bản năng của con người.
Tuệ Cực cái dạng này, chậc chậc chậc…
“Nhìn ra cái gì sao?” Ninh Thư nhìn Tuệ Cực tiểu hòa thượng hỏi.
Tuệ Cực lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa nhìn ra cái gì cả, theo suy đoán của ta, bí tịch này vô cùng phức tạp, vẫn chưa tra ra sai lầm gì cả.”
“Tiểu hòa thượng, mỗi ngày ngươi đều phải suy nghĩ nhiều như vậy, đầu óc cần rất nhiều năng lượng đúng không, mà trong chùa miếu lại chỉ có thể ăn chay, sao có thể cung cấp được dinh dưỡng gì cho ngươi được, ngươi như vậy là không quan tâm tới cơ thể mình.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
“Vốn dĩ là nhóc con, lại còn đúng tuổi ăn tuổi lớn nữa chứ.” Ninh Thư lải nhải.
Chắc do suy nghĩ tới mức lao lực, trên trán Tuệ Cực toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt có chút tái.
“Nghị Nhi câm miệng, không được quấy rầy tiểu sư phụ.” Triệu Bác trừng mắt liếc Ninh Thư một cái.
Ninh Thư nhún vai, không nói nữa.
Tuệ Cực bỏ bí tịch xuống, sắc mặt có chút mỏi mệt, “Triệu thí chủ, xin cho tiểu tăng thêm chút thời gian nữa.”
“Đã làm phiềnTuệ Cực tiểu sư phụ, xin tiểu sư phụ ở lại tại Triệu gia bảo.” Triệu Bác nói.
Tuệ Cực cúi đầu thực hiện Phật lễ, ra khỏi thư phòng.
Ninh Thư đứng lên, nói với Triệu Bác: “Đại bá, sao đại bá lại đưa bị tích ra cho hắn thấy, với trí tuệ của hắn, chỉ sợ đã nhớ hết kiến thức trong sách này.”
Tuệ Cực là người có IQ cực cao.
Triệu Bác nói: “Không sao, người trong thiên hạ có thể suy đoán được bí tịch này cũng không có nhiều, nếu bí tịch này là giả, ta luyện cũng tốn công vô ích lại còn có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma, nếu vậy Ma giáo chẳng cần phải tốn sức để khiến ta trọng thương.”
“Tiểu hòa thượng Tuệ Cực này có thể tin không?”
“Những hòa thượng khác của Ô Hữu Tự ta có thể không tin, nhưng riêng Tuệ Cực là ta hoàn toàn tin tưởng, tiểu hòa thượng này có Phật tâm vô cùng kiên định.” Triệu Bác nói.
“Sau này nếu con lại làm ra việc lỗ mãng như hôm nay, thì cút ngay ra khỏi Triệu gia bảo cho ta, không được mang cách làm của Ma giáo tới nơi này thực hiện, đây không phải là Ma giáo.”
“Đã biết, đã biết.” Ninh Thư không kiên nhẫn rời khỏi thư phòng, trong lòng tràn đầy ác ý nhìn tiểu hòa thượng Tuệ Cực.
Phật tâm kiên định, cũng không biết một lòng hướng Phật này có thể kiên định được tới lúc nào.
P/s: Mị nghi bà Thư là shotacon quá:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.