Ninh Thư đi vòng qua Tiểu Lan, cầm gậy gỗ lấy tro ở bếp khác.
“Này cho cô này.” Tiểu Lan đưa một chiếc gắp than tới trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn chiếc gắp than, lại nhìn khuôn mặt bị ánh lửa bập bùng chiếu lên của Tiểu Lan.
Ninh Thư nhìn chiếc gắp than được đưa đến trước mặt mình, Tiểu Lan có chút bất an thu tay về: “Cô sợ tôi phải không.”
“Đâu có.” Ninh Thư nhận lấy chiếc gắp than: “Cảm ơn.”
Ninh Thư dùng nước trộn với tro để rửa tay, rửa xong liền ngửi thử, trên tay đã không còn mùi phân thối nữa, nhưng mùi trên người thì vẫn không hết được.
Ninh Thư nhìn về phía Tiểu Lan, hỏi: “Cô ăn rồi chứ?”
Tiểu Lan cười, có vẻ như Ninh Thư chủ động nói chuyện với cô ta khiến cô ta rất vui, nói: “Chưa ăn, bà nói chờ mọi người ăn xong chúng tôi mới ăn.”
Giọng của Tiểu Lan đậm chất tiếng địa phương, Ninh Thư miễn cưỡng mới nghe rõ.
“Cô đây rồi.” Mai Tử Thanh đi tới, đưa một chiếc bánh màn thầu cho Ninh Thư.
Ninh Thư cười nói cảm ơn, gặm bánh màn thầu, Mai Tử Thanh nhìn qua Tiểu Lan, nói: “Thầy giáo gọi cô qua đó.”
“Ờ.” Ninh Thư đi theo Mai Tử Thanh ra khỏi bếp, quay đầu thấy Tiểu Lan đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt trống rỗng.
Ánh mắt của cô ta vốn không có tiêu cự.
Ninh Thư đi vào nhà chính, hỏi đại thúc: “Người tìm tôi có chuyện gì.”
“Tối nay cô gác đêm.” Đại thúc nói: “Hai người cùng gác, cô xem xem định đi với ai.”
Ninh Thư:...
Vừa gọi là biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784157/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.