Chương trước
Chương sau
Thời Tư Nam thà rằng mẹ cứ chất vấn mình đêm qua đi đâu, làm gì tại sao cả đêm không về nhà còn hơn.
Thời Tư Nam trên đường về nhà đã nghĩ ra đủ loại lý do để giải thích nhưng mẹ lại không hỏi cô bé lấy một câu.
Điều này khiến lòng Thời Tư Nam càng thấp thỏm không yên hơn. 
"Mẹ, con không phải tới cái trường kia thật ạ?" Thời Tư Nam bỗng nhiên cảm thấy quá sức nhẹ nhõm, khiến nó có cảm giác không thực.
Có trời mới biết nó căm ghét và sợ hãi cái trường kia thế nào, có khi nửa đêm khát nước mà kí túc xá tối đen như mực nên cũng không dám dậy uống nước.
Ký túc xá nhỏ như vậy mà mấy người ở chung một phòng, Thời Tư Nam cảm thấy trong phòng kí túc xá lúc nào cũng tràn ngập một thứ mùi kỳ quái. 
Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam: "Chỉ cần con vui vẻ là được."
Ninh Thư dứt lời liền rời khỏi biệt thự, lái xe tới văn phòng thám tử.
Tay thám tử tư đưa cho Ninh Thư một đoạn video, đoạn video này hơi mờ, hình ảnh còn bị rung, nhìn là biết quay bằng điện thoại di động. 
Trong video là cảnh một vài khách mua hàng trắng.
Ninh Thư lấy từ trong cặp ra một chiếc máy tính, kết nối với điện thoại di động rồi sao chép đoạn video vào máy tính.
Sao chép xong, Ninh Thư hỏi tay thám tử: "Đoạn video này từ đâu mà có?" 
"Là do nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ quay trộm, mua chuộc mất hai trăm nghìn tệ." Thám tử tư vuốt tay nói: "Nếu như bị người khác phát hiện chắc chắn sẽ mất mạng, nếu không phải gia cảnh khó khăn, nhân viên phục vụ kia cùng không dám làm chuyện mạo hiểm như vậy."
Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Tiền không thành vấn đề, có phải ngày nào chúng cũng làm chuyện mua bán kiểu này không?"
"Câu lạc bộ sẽ cung cấp loại hàng này, song có điều chỉ dành cho hội viên, không dành cho khách mới." Thám tử tư nói. 
"Nhân viên phục vụ cũng có thể tiếp cận thứ hàng này?" Ninh Thư hỏi.
Tay thám tử tư lắc đầu: "Nhân viên phục vụ bình thường không có cửa, loại hàng này có người đặc biệt đưa tới."
Ninh Thư trả lại điện thoại di động cho tay thám tử, còn gửi hắn tiền thù lao. 
Ra khỏi văn phòng thám tử, Ninh Thư lấy giấy vệ sinh lau sạch dấu vân tay tên USB, bỏ vào một cái túi sau đó nhét vào trong hộp chuẩn bị gửi chuyển phát nhanh tới đồn cảnh sát.
Sau đó Ninh Thư tới bốt điện thoại công cộng gọi điện báo cảnh sát: "Alo, tôi muốn báo cảnh sát, tôi là nhân viên nữ làm trong câu lạc bộ Hiên Thành, câu lạc bộ này ép tôi bán dâm, tôi không chịu thì bọn họ sẽ giết tôi."
"Tôi còn quay được video bọn họ bán ma túy, chứng cứ tôi đã gửi tới đồn cảnh sát rồi." Giọng nói của Ninh Thư run rẩy, tỏ ra vô cùng sợ hãi. 
Vừa nghe tới ma túy, cảnh sát ở đầu dây bên kia lập tức nói: "Cô đang ở đâu, đừng sợ, chúng tôi tới tìm cô."
"Đừng, đừng, họ sẽ giết tôi mất." Ninh Thư cúp điện thoại luôn.
Làm xong mấy việc này, Ninh Thư đến tiệm thuốc đông y chuẩn bị mua ít thuốc, dù không hạ độc chết thì cô cũng không để cho Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam sống yên ổn. 
Đương nhiên là sẽ không chơi dùng thạch tín trực tiếp, phương tiện hiện đại ngày nay có thể điều tra ra, thạch tín chính là thủy ngân.
Ninh Thư dạo một vòng hiệu thuốc đông y mà không tìm được thứ gì hay ho.
Tiên dược vẫn phải cần có tiên thảo kết hợp, độc cũng giống vậy, cần phải có chất độc cao cấp phối cùng, hơn nữa những vị thuốc đông y này hầu như đều do người ta trồng, chung quy vẫn không bằng loại mọc dại trong tự nhiên." 
Ninh Thư nhìn những dược liệu này, trong đầu suy nghĩ cách điều chế thuốc độc, nhưng những cách phối này quá kém, không phát huy được hiệu quả của thuốc.
Cuối cùng Ninh Thư chọn một phương thuốc khá là bỉ ổi, đó là tương đầu tán.
Ninh Thư mua các nguyên liệu như: thanh mộc hương, xạ hương và lưu huỳnh. 
Sẽ cho hai người biết thế nào là làm tình, thế nào là tình yêu đích thực.
Ninh Thư nhét những thứ này vào trong túi, mang tới công ty để làm.
Ở một diễn biến khác, Ninh Thư đồng ý cho Thời Tư Nam không phải học ở trường quản lý theo kiểu quân đội, Tịch Mộ Thành liền dẫn Thời Tư Nam tới trường rút học bạ, chuyển về trường cũ. 
Cô giáo chủ nhiệm của Thời Tư Nam gọi điện thoại hỏi ý kiến Ninh Thư.
Ninh Thư nhận được điện thoại của cô giáo chủ nhiệm thì trợn trắng mắt, nhàn nhạt nói: "Tùy họ, muốn làm gì thì làm."
Ninh Thư cúp điện thoại, tiếp tục công cuộc tán thuốc thành bột. 
Tất cả nguyên liệu đã tán thành bột hết rồi, bây giờ chỉ còn thiếu một thứ đó là tóc của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam.
Phương thuốc bên trong này có bóng dáng của phép thuật.
Chập tối, Ninh Thư tan làm, trở về biệt thự thấy phòng khách trống trải không một bóng người liền định bụng đến phòng của Thời Tư Nam lấy tóc của con bé. 
Ninh Thư vặn nắm chốt cửa, cửa khóa trái rồi. Ninh Thư loang thoáng nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện. Ninh Thư dán người lên cửa nhưng vẫn không nghe rõ.
Ninh Thư dứt khoát nằm rạp xuống đất, nghe ngóng qua khe cửa.
Lần này trái lại nghe rõ hơn nhiều, chỉ có điều... 
"Cậu, thật sự không được đâu, không được..."
"Cháu đúng là tiểu yêu tinh giỏi dày vò người khác."
"Cháu có biết đây là đang đùa với lửa không hả!" 
"Đừng có động đậy, còn ngọ nguậy cậu không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
"Tự cháu khơi mào lên ngọn lửa thì tự cháu phải dập lửa."
"Cậu..." 
Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Cò đậu cành me, bỗng nhiên nghe được trích đoạn tổng giám đốc bá đạo chuẩn đét tới từng micrô mét trong tiểu thuyết ngôn tình, da gà da vịt trên người Ninh Thư đều nổi lên sạch sẽ.
Thử hỏi bên trong là cảnh tượng ướt át tới mức nào? 
Ninh Thư cảm giác hai mắt và hai lỗ tai của mình như bị người ta nghiến răng nghiến lợi đổ vào mười lọ tương ớt, lại còn là loại tương làm từ thứ ớt ma quỷ biến hình nữa chứ.
Ninh Thư giơ chân đạp cửa, Thời Tư Nam trong phòng liền sợ hãi đẩy Tịch Mộ Thành ra.
Thời Tư Nam gấp gáp hỏi: "Ai thế?" 
"Mẹ đây, mau mở cửa ra." Ninh Thư quát.
Sắc mặt Thời Tư Nam bỗng chốc trắng bệch, nhỏ giọng nói với Tịch Mộ Thành: "Cậu, mẹ con tới rồi, cậu có thể trốn đi không?"
Tịch Mộ Thành mím môi, đứng bất động, Thời Tư Nam vươn tay đẩy Tịch Mộ Thành về phía phòng tắm. 
"Con van cậu đấy, trốn đi có được không? Mẹ con mà biết cậu ở trong phòng cháu thì hai người lại gây gổ với nhau cho mà xem." Thời Tư Nam gấp đến độ mặt đỏ rần rần.
Tịch Mộ Thành cúi đầu xuống nhìn đôi môi đỏ tươi của Thời Tư Nam lúc khép lúc mở, con ngươi liền thẫm lại, nói: "Cháu sợ cậu bị thương đến vậy hả?"
Đối diện với câu hỏi thẳng thắn của cậu mình, Thời Tư Nam đỏ mặt phủ nhận: "Con là sợ mẹ con nổi giận, chứ ai mà thèm lo cậu có bị thương hay không." 
Tịch Mộ Thành đứng yên bất động, mặc cho Thời Tư Nam đẩy thế nào cũng không chịu đi.
"Cậu không trốn, sao cậu phải trốn?" Tịch Mộ Thành hờ hững nói.
Thời Tư Nam cuống đến độ không biết phải làm thế nào, mẹ cứ ở bên ngoài đập cửa, cậu thì cứ khăng khăng không chịu trốn đi. 
"Cậu, xin cậu đấy, đúng là con lo cậu bị thương đấy, cậu mau trốn đi. Mẹ mà biết quan hệ giữa cậu và con chắc sẽ đánh chết con mất." Thời Tư Nam sốt ruột nói với Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành lạnh lùng nói: "Chị ta không dám làm gì cháu đâu. Người của cậu thì không ai dám động tới. Cậu bảo vệ cháu."
"Đúng vậy, cậu bảo vệ con nha." Thời Tư Nam đẩy Tịch Mộ Thành vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, tiếp đó sửa sang lại quần áo trên người, hít một hơi thật sâu rồi mới ra mở cửa. 
Thời Tư Nam mở cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng Ninh Thư khiến ngực nó run rẩy một trận, cảm giác mẹ đã thay đổi thành một người mà mình không thể nhận ra nữa rồi.
Không còn đối xử với mình dịu dàng như trước.
Ninh Thư đi vào trong phòng, quét mắt nhìn khắp phòng một lượt, nhìn thấy trên gối có mấy sợi tóc của Thời Tư Nam, Ninh Thư liền vê lấy sợi tóc. 
Thời Tư Nam có chút kinh ngạc nhìn Ninh Thư: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"
"Không có gì, còn một người nữa đâu rồi?" Ninh Thư hỏi: "Mẹ nghe thấy có tiếng hai người nói chuyện trong phòng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.