Chương trước
Chương sau
"Ngươi dùng bản thể công kích ma tộc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ." Ninh Thư hỏi, dòng máu của ma tộc có tính ăn mòn mạnh và độc tính vô cùng mạnh.
Thanh Việt nhìn cánh tay của mình một chút, nói rằng: "Ta chỉ muốn thử xem mình có thể chống đỡ sự ăn mòn của máu ma tộc hay không thôi."
Ninh Thư gật đầu: "Kết quả của thí nghiệm như thế nào, để ta xem xem tay ngươi có sao không." 
"Vẫn ổn." Thanh Việt gật đầu nói.
Ninh Thư thành khẩn nói: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta thoát khỏi cấm chế."
Thanh Việt gật đầu, lấy ra bình ngọc, mở nắp bình ra, một làn khói trắng xông ra, máu ma tộc trong bình đang sôi trào. 
Cũng không biết cái bình nhìn giống như chất liệu ngọc này được làm bằng vật liệu gì, lại có thể ngăn cản sự ăn mòn của ma tộc.
Thanh Việt đưa ngón tay của mình vào trong bình, nói: "Đợi một chút ta sẽ vẽ linh trận lên trán của cô, sẽ hơi đau đấy, cô cố nhịn một chút nhé."
Ninh Thư sửng sốt một chút, nói: "Dùng ngón tay sao?" 
"Những vật khác đều sẽ bị huyết dịch ăn mòn." Thanh Việt không để ý nói.
Ninh Thư có chút cảm động: "Cám ơn ngươi, ngươi đã vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy."
Khi trải qua các thế giới, gặp được một hai người có thể vì linh hồn của cô mà giúp đỡ cô, chứ không phải vì người ủy thác. 
Một người là Giáo Y đại thúc, một người là Thanh Việt.
Ninh Thư cảm kích sự giúp đỡ của Thanh Việt với mình: "Cho dù thế nào cũng cảm ơn ngươi."
Thanh Việt cười: "Không cần khách sáo." 
Ngón tay Thanh Việt dính vết máu đen, bấm một đạo pháp quyết sau đó ấn ngón tay vào trán Ninh Thư.
Máu ma tộc chạm vào da, nóng rực một cách khác thường, Ninh Thư cảm giác da mình đều sắp chín đến nơi rồi, chắc là trong thân thể có máu của ma tộc, chỉ cảm nhận được sự nóng rực, không thấy tình huống nào khác.
Trận pháp trên trán ẩn vào da, biến hóa thành vô số thanh kiếm sắc xông thẳng vào đan điền, cấm chế trong đan điền nổi lên. 
Có lẽ là cảm nhận được uy hiếp, cấm chế toát ra ma khí nồng nặc, Ninh Thư cảm giác vô cùng đau đớn, hai bên đấu tranh trong cơ thể cô, khiến cho đan điền của cô loạn hết cả lên.
Đan điền dường như sắp vỡ ra.
Thanh Việt còn đang không ngừng vẽ trận pháp, khiến Ninh Thư đau đến mức hận không thể đập đầu vào tường. 
Không biết đã bao lâu trôi qua, một tiếng “răng rắc” vang lên, cấm chế được phá, trong chớp mắt Ninh Thư cảm thấy linh hồn của mình sắp được thăng hoa.
Loại cảm giác vui sướng tự do này làm cho Ninh Thư hận không thể ngửa mặt lên trời mà hét lớn.
Đã không có cấm chế, không có gì có thể khống chế cô. 
Hai tay Ninh Thư nắm lấy đôi tay của Thanh Việt lắc lắc bày tỏ sự cảm ơn: "Rong biển, cám ơn ngươi."
Thanh Việt thu tay mình lại: "Không có việc gì."
"Hãy gọi ta là Thanh Việt." Thanh Việt hết sức chăm chú nói. 
"Được, rong... Thanh Việt."
Đã không còn cấm chế, Ninh Thư rất vui, buổi tối còn ăn nhiều hơn hai bát nữa.
Thanh Việt uống nước biển, nhìn Ninh Thư ăn đến mức mặt đầy dầu mỡ, nhịn không được mà nói: "Miệng ăn của con người là thứ đến bây giờ ta cũng không thể nào hiểu nổi." 
Ninh Thư nói: "Kỳ thực ta cũng không hiểu được vì sao ngươi muốn uống nước biển, ngươi đã đến tầng lớp này rồi, còn cần nước biển sao?"
"Quen rồi." Thanh Việt nói.
"Con người ăn đồ ăn là để sinh tồn, vì có thể để cơm ăn ngon hơn một chút, thức ăn đương nhiên phải làm dễ ăn hơn một chút." Ninh Thư ợ một tiếng, đặt chén xuống đũa. 
"Tiếp theo cô có dự định gì không?" Thanh Việt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: "Chắc chắn là tu luyện rồi, có được sức mạnh rồi còn có chuyện phải làm."
Thanh Việt gật đầu: "Ta đi theo cô." 
"Cái này không cần đâu, lúc đó ta chỉ là thuận tay làm thôi, ngươi không cần báo đáp ta đâu." Ninh Thư phất phất tay.
Thanh Việt lặng lẽ nhìn Ninh Thư: "Cô làm cái gì?"
Ninh Thư: →_→ 
Quên mất khi đó rong biển vẫn còn là một đứa con nít, chưa có ý thức gì.
"Có làm gì đâu." Ninh Thư nói: "Ngươi muốn đi theo thì cứ theo."
Ăn cơm xong, Ninh Thư trở về phòng tu luyện. 
Tu luyện với tốc độ vô cùng nhanh, linh khí điên cuồng vào trong thân thể của cô, kình khí bàn long trong đan điền chiếm đoạt linh khí.
Kình khí bàn long toàn thân vàng óng, di chuyển trong đan điền của Ninh Thư, còn có cả râu rồng nữa, đôi mắt cũng có con ngươi rồi.
Bắt đầu mới chỉ là hình tượng, cái này rồi sẽ rất có thần đây. 
Ninh Thư hoàn toàn được sự cổ vũ, không ngừng tu luyện.
Nhưng cùng với sự tu luyện nhanh hơn, thì ngược lại kim sắc trên thân bàn long lại nhạt dần đi, cởi bỏ đi cảm giác màu vàng óng ánh, ngược lại lại phát triển màu bạc.
Ninh Thư vò đầu, vẻ mặt ngơ ngác, không biết sự biến hóa như thế này là xảy ra chuyện gì nữa. 
Ninh Thư chỉ có thể tìm Thanh Việt giám định sức chiến đấu của mình.
"Chúng ta lại đánh một trận đi." Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt lắc đầu: "Cô đánh không lại ta đâu." 
"Ta biết, ta muốn để ngươi giám định sức chiến đấu bây giờ của ta một chút." Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Ninh Thư nói rồi liền thả kình khí ra, bàn long phóng về phía Thanh Việt.
Thanh Việt giơ tay lên bắn một cái về phía gáy bàn long, kình khí lập tức tiêu tan. 
Ninh Thư giơ nắm đấm về phía Thanh Việt, Thanh Việt vung tay lên, trực tiếp khiến cho Ninh Thư đập vào tường.
Ninh Thư chuyển động thân thể của mình, hỏi Thanh Việt: "Thực lực bây giờ của ta như thế nào."
"Cũng tương đương với Hóa Thần kỳ rồi, nhưng Hóa Thần kỳ cũng có lúc mạnh, cũng có lúc yếu, cái này không tiện giám định cho lắm." Thanh Việt thật thà nói. 
Ninh Thư nắm chặt nắm đấm, đấm một quyền vào trên thân cây khô trong sân, cây này lập tức bị Ninh Thư đánh vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Người tu luyện dời non lấp biển, giương đao chém nước, các loại thủ đoạn đều có, đây chính là sức mạnh.
"Tại sao kình khí lại thay đổi màu sắc?" Ninh Thư có chút không hiểu, giống như tắc kè hoa vậy. 
"Ta chưa từng tu luyện loại công pháp này, không có cách nào biết được loại tình huống này là như thế nào." Thanh Việt nói: "Có lẽ là màu sắc quá sáng, quá nổi bật rồi."
Câu giải thích này nghe thì đơn giản nhỉ, nhưng có thật là như thế không?
Ninh Thư tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cực hạn chính là biến kình khí thành kim sắc bàn long, từ trước đến nay chưa từng gặp màu bạc. 
Ninh Thư chỉ có thể kiên trì tiếp tục tu luyện, sau đó kình khí bàn long biến thành màu bạc, thì không biến hóa nữa.
Lẽ nào tu luyện đến màu bạc thì sẽ không lại biến hóa nữa?
Ninh Thư chỉ có thể tự mình từ từ tìm tòi. 
Thanh Việt đến tìm Ninh Thư, nói: "Cô cứ như vậy mà tu luyện cũng không được, đi luyện tập một chút đi."
Thanh Việt túm cổ áo Ninh Thư, chợt rời khỏi trấn nhỏ, đi đến dãy núi.
"Có thể tìm con yêu thú thử xem." Thanh Việt nói. 
Ninh Thư nhìn dãy núi mênh mông vô bờ kia thì nói: "Yêu thú là đồng loại của ngươi đấy."
Thanh Việt nhìn Ninh Thư: "Loài người thì không tàn sát đồng loại chắc, giết người đoạt bảo bối, làm những chuyện vì lợi ích của bản thân mà sát hại đồng loại, ma tộc cũng giống vậy, những yêu thú yếu đuối cũng sẽ trở thành thức ăn của những loài yêu thú khác."
"Con à, trên đời này vẫn có những thứ tốt đẹp." Ninh Thư không còn lời nào để chống đỡ. 
Thanh Việt cười: "Từ sau khi ta biến hóa, ta đi khắp nơi, học tập các loại tri thức, theo con người học, đi theo ma tộc học, đã gặp rất nhiều rất chiều chuyện...."
Ninh Thư nhớ lại bộ dạng ngơ ngác của Thanh Việt khi bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền.
Trên đầu là mái tóc xanh biếc, không biết bao nhiêu người muốn móc nội đan của hắn. 
Bây giờ nhìn dáng vẻ thông minh của Thanh Việt, chắc là đã trải qua rất nhiều thời gian mới có thể trở thành người như vậy, thật chẳng dễ dàng gì.
Ninh Thư an ủi Thanh Việt: "Bây giờ nhìn ngươi không giống người thiểu năng chút nào."
Thanh Việt:... 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.