Chương trước
Chương sau
Lúc nói chuyện cùng với Ninh Thư không biết lòng dạ Tông Chính Bân để đi đâu đâu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa, Ninh Thư biết điều không nói gì.
Thấy hai người này chắc đã có chuyện gì xảy ra mà cô chưa biết.
Một lúc sau, An Noãn bê cà phê vào, có điều cô ta mặc bộ đồ dọn vệ sinh, có chút khó coi.
An Noãn cúi xuống, không chớp mắt đặt cốc cà phê xuống trước mặt Ninh Thư và Tông Chính Bân, Tông Chính Bân khẽ nhếch khóe miệng nhìn An Noãn, bỗng nhiên bật cười nói: "Thế giới này nhỏ bé thật."
An Noãn quay đầu nhìn Tông Chính Bân, trong chớp mắt hai mắt mở tròn xoe, gương mặt đỏ bừng lên.
"Tại sao anh lại ở đây?" An Noãn ôm cái khay, nhìn Tông Chính Bân một cách cảnh giác: "Tên háo sắc như anh sao lại ở đây?"
Háo sắc?
Ninh Thư hết nhìn An Noãn lại quay sang nhìn sang Tông Chính Bân, rốt cuộc là giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, lăn lộn với nhau rồi, lăn lộn với nhau rồi sao?
Có lẽ ánh mắt của Ninh Thư quá…. trần trụi rồi, khuôn mặt của An Noãn bỗng đỏ ửng lên, ánh mắt giận dữ nhìn Tông Chính Bân.
Tông Chính Bân tự sờ lên đôi môi của mình, cử chỉ rất là ngả ngớn lẳng lơ: "Ừm, mùi vị cũng không tệ."
Lăn lộn thật rồi sao?
Lẽ nào cốt truyện đã có sự thay đổi?!
"Anh đúng là vô liêm sỉ, đừng có nói thêm nữa." Nếu như không phải tổng giám đốc ở bên cạnh, An Noãn thực sự muốn xé cái miệng của tên hồ ly đáng chết này ra.
Tông Chính Bân nhếch khóe miệng nhìn đôi chân của An Noãn.
Mẹ nó, có phải lăn lộn rồi không?
Trong lòng Ninh Thư rất nóng giận, nhưng mặt vẫn cứng đờ như không có gì, yên lặng nhìn Tông Chính Bân và An Noãn lời qua tiếng lại với nhau.
Tông Chính Bân vén mái tóc của An Noãn ngửi ngửi, An Noãn liền giật tóc lại, trợn trừng mắt nhìn Tông Chính Bân, Tông Chính Bân ngắm nhìn đôi môi của An Noãn: "Cô nhìn tôi như vậy, chẳng phải là muốn tôi hôn cô sao?"
"Anh cút đi." An Noãn sợ hãi lùi về phía sau một bước.
Tông Chính Bân bỗng cười phá lên, An Noãn lùi ra sau một bước, hắn thì lại bước lên trước một bước, khiến An Noãn tức giận đỏ bừng cả mặt, trong ánh mắt có chút hoảng sợ.
Ninh Thư nhìn Tông Chính Bân chọc ghẹo như vậy, vẻ mặt thờ ơ.
Đậu má nói đi, đã lăn lộn chưa.
"Cô đi ra ngoài đi." Ninh Thư phất phất tay với An Noãn, An Noãn lúc đó như được đại xá, vội vã chạy ra khỏi văn phòng, Tông Chính Bân còn muốn kéo An Noãn lại, nhưng An Noãn chạy rất nhanh, khiến cho Tông Chính Bân nhún vai, nhịn không được cười thành tiếng, biểu cảm hơi hư hỏng.
Tông Chính Bân thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, cười ha ha, ngồi xuống, quay sang nói với Ninh Thư: "Nhân viên công ty anh thật thú vị."
Tông Chính Bân nói xong cầm tách cà phê lên uống một ngụm: "Có chút tính khí, chà chà, cách pha cà phê này cũng không phải quá ngon."
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Chúng ta vẫn nên bàn bạc chuyện hợp tác, cô ta chỉ là nhân viên vệ sinh thôi."
Tông Chính Bân lắc đầu: "Sao lại có thể để một người thú vị như vậy đi quét rác chứ, đây không phải là việc của các bác nhân viên vệ sinh sao, Cung Lạc, chuyện này anh làm chẳng thỏa đáng gì cả, hay là, để cô ả đến công ty của tôi làm thư ký đi, lúc rảnh rỗi trêu chọc một chút cũng hay."
"Cô ta nợ tôi năm trăm ngàn, anh trả tôi năm trăm ngàn trước, rồi dẫn người đi." Ninh Thư lạnh lùng nói.
"Năm trăm ngàn?" Tông Chính Bân liền nhíu mày cái: "Quan hệ giữa hai người là như thế nào."
"Chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là em trai bị bệnh, sau đó phải vay tiền của tôi." Ninh Thư lạnh lùng nói.
Tông Chính Bân bật cười, giống như nghe thấy một câu chuyện cười vậy: "Anh cho vay tiền làm việc tốt, con quỷ hút máu như Cung Lạc anh mà cũng có suy nghĩ này sao?"
"Chúng ta bàn chuyện hợp tác, không nói vấn đề này nữa." Ninh Thư lạnh lùng nói, khiến người ta nhìn không ra được tâm trạng của cô.
Sắc mặt Tông Chính Bân có chút không tốt, nói thẳng với Ninh Thư: "Tôi rất có hứng thú với em gái này, nếu như là người tình của anh thì anh cứ nói thẳng, tôi cũng không khốn nạn đến mức cùng tranh một cô gái với anh."
"Tống Ngưng luôn đứng trong công ty theo dõi, làm sao có thể có nhân tình được." Ninh Thư nhếch miệng: "Nếu như anh muốn đưa An Noãn đến công ty của anh, vậy anh tự đi mà nói với cô ta."
"An Noãn, tên của cô ấy là An Noãn sao?" Tông Chính Bân vuốt vuốt cằm, giống như một nam nhân ngu ngốc hiểu ra cái tên này, trong cặp mắt hoa anh đào hơi gợi sóng.
Mẹ nó đùa lâu như vậy rồi, vậy mà ngay cả cái tên cũng không biết?
Tông Chính Bân giơ tay ra liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt vô cùng xin lỗi nói: "Thật ngại quá, tôi còn có chút việc, lần sau chúng ta bàn lại tiếp được không."
Ninh Thư không nói gì, Tông Chính Bân chỉnh lại đầu tóc, sau đó đi ra khỏi văn phòng, Ninh Thư cảm thấy cái tên này chắc lại đi trêu ghẹo An Noãn rồi.
Bỗng nhiên cảm thấy mình đã giành được thắng lợi rực rỡ, nếu như An Noãn và Tông Chính Bân đến với nhau thì quá tốt rồi, xem ra Tông Chính Bân rất có hứng thú với An Noãn.
Chắc là mình và An Noãn không có tiến triển, nam phụ đã tiến một bước trước rồi.
Tiến trước một bước cũng tốt, bây giờ cô và An Noãn thực chất cũng không còn quan hệ gì nữa rồi, Tông Chính Bân và An Noãn, trai chưa vợ gái chưa chồng, nói không chừng lại có thể trở thành một đôi.
Ninh Thư vuốt vuốt mặt, tại sao nhiệm vụ của cô càng ngày càng kỳ quái vậy.
Đang lúc suy nghĩ, An Noãn đột nhiên nổi giận đùng đùng xông vào phòng làm việc, siết chặt nắm đấm đứng trước mặt Ninh Thư, mặt đỏ bừng bừng, vẻ mặt rất chi là ngang ngược.
Khuôn mặt Ninh Thư lạnh lùng: "Cút ngay ra ngoài, không có quy tắc gì cả."
Khóe mắt An Noãn đỏ hoe lên, cả người cô ta đều run rẩy, hỏi Ninh Thư: "Tại sao anh lại làm như vậy?"
"Tôi làm cái gì?" Ninh Thư nhíu mày lạnh lùng nói.
An Noãn vừa khóc vừa nói: "Anh giao tôi cho người đàn ông đó, vì năm trăm ngàn sao?"
"Sao anh có thể làm như vậy, tôi là người, tôi không phải hàng hóa, tôi cũng có lòng tôn nghiêm, anh làm như vậy thực sự quá đáng lắm rồi." An Noãn như chịu một trận sỉ nhục cực lớn, vừa lau nước mắt vừa căm hận nói.
Ninh Thư: Tôi đã làm ra tội ác tày trời gì sao →_→.
An Noãn rất uất ức, danh dự của mình đã bị dẫm đạp trên đất rồi, vay năm trăm ngàn của Cung Lạc, nhưng thật không ngờ, Cung Lạc vì năm trăm ngàn này mà lại bán cô ta cho một người đàn ông gian như cáo vậy.
Nhất là vừa rồi tên kia còn cười đắc ý nói sau khi thay cô trả hết nợ năm trăm ngàn, thì cô sẽ là người của hắn.
An Noãn ghét cay ghét đắng tên này, vừa nhìn đã biết là công tử đào hoa, đêm qua mời tổng giám đốc và Tống tiểu thư ăn cơm, lúc đi thanh toán gặp đúng tên này.
Cái tên công tử đào hoa này vì muốn tránh bị mấy cô gái đuổi theo, đã trực tiếp kéo An Noãn lại, đẩy An Noãn vào tường rồi hôn lên môi cô ta, An Noãn rất tức giận cho Tông Chính Bân một cái bạt tai, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Nhưng thật không ngờ, tên này bây giờ lại xuất hiện trong công ty, còn nói dùng năm trăm ngàn để mua cô ta.
An Noãn không cần nghĩ cũng biết tên này muốn trả thù mình, trả thù mình vì đêm qua đã đánh hắn.
An Noãn rất đau lòng trước thái độ của tổng giám đốc, trước đây hắn cho cô ta vay tiền, trong lòng cô ta còn cho rằng tổng giám đốc chỉ là người trong nóng ngoài lạnh, ít ra cũng là một người tốt bụng.
Cô ta lại không phải là không trả năm trăm ngàn kia, tại sao muốn dùng cách này để bán cô ta cho người đàn ông kia, vừa nhìn đã biết hắn ta không phải là người tốt rồi.
Nghĩ đến đây, An Noãn lại khóc, trong lòng cực kỳ uất ức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.