Ninh Thư sai Châu nhi lấy bồ đoàn, đích thân quỳ trước cửa chính của từ đường, nói với An Linh Vân bên trong: "Quỳ nghiêm chỉnh, không chỉ mình con sai, ta cũng là người có lỗi."
An Linh Vân nhìn qua khe cửa thấy mẹ cũng quỳ trên mặt đất, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ kêu lên: "Mẹ..."
"Quỳ xuống!" Ninh Thư lạnh lùng ra lệnh.
Có Ninh Thư ở bên ngoài, An Linh Vân trong lòng trấn tĩnh hơn, quỳ xuống bồ đoàn, lại nhìn xung quanh chỉ thấy bên trong từ đường một mảnh u ám.
Châu nhi khoác lên mình Ninh Thư một tấm áo choàng, Ninh Thư nhắm mắt lại, một lần rồi lại một lần vận khí dập tắt lửa giận đang thiêu đốt trong lòng, cô nhất định phải giữ bình tĩnh.
Bằng không cô khác gì nguyên chủ?
Ninh Thư là người ngoài cuộc mà còn tức giận không kiềm chế được, vậy người trong cuộc như Vệ Lệnh Nhàn chắc hẳn như bị nướng trong lò thiêu, đủ loại tâm tư bức người muốn phát điên.
Luôn cảm thấy có một loại năng lực khiến người ta điên cuồng mà tuyệt vọng, ông trời muốn tiêu diệt con người thì trước hết phải khiến người ta phát điên.
"Mẹ, người có ở đó không?" An Linh Vân thấy phía bên ngoài yên tĩnh, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Ninh Thư ừ một tiếng.
An Linh Vân lập tức trấn tĩnh lại.
An Linh Vân hỏi Ninh Thư: "Mẹ, người đã làm sai điều gì?"
Ninh Thư lạnh lùng nói: "Quá nuông chiều các con, khiến các con không phân biệt phải trái, không hiểu sự đời, thích gì làm nấy, định đoạt đúng sai một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783705/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.