Ninh Thư vừa cưỡi ngựa của mình vừa dắt ngựa của An Hựu, An Hựu hôn mê nằm vắt ngang trên lưng ngựa, Ninh Thư vung roi ngựa trong tay quất một roi vào người hắn.
Thật là phiền phức, sao lại có thứ cực phẩm thế này chứ.
An Hựu bị Ninh Thư quất cho một roi khẽ rên một tiếng nhưng không tỉnh lại.
Trở về phủ Tướng quân, lão thái thái đang sốt ruột chờ đợi, thấy An Hựu đang mê man, sắc mặt bà liền khó coi, thấy vậy Ninh Thư bèn giải thích: "Mẹ, lúc đó An Hựu cố chấp một mạch muốn xông vào cung, con đành phải cho người đánh chàng ngất đi."
Ninh Thư sao dám nói là đích thân cô ra tay.
Lão thái thái thở dài một cái, sai người đưa An Hựu về phòng, lại nói với Ninh Thư: "Lệnh Nhàn, con làm đúng lắm."
"Hiện giờ phủ Tướng quân cũng chỉ có thể dựa vào ta và con mà thôi." Lão thái thái nắm tay Ninh Thư, vỗ nhẹ: "An Hựu thật có phúc mới lấy được một thê tử như con."
Có phúc ư? Chỉ có điều An Hựu có phúc mà không biết hưởng.
Thế mới nói thật là mỉa mai mà, đáng ra đàn ông phải là trụ cột che chở cho cả gia đình, trên thì cung kính hiếu thuận, dưới thì chăm lo giáo dục con cái thế mà tất cả gánh nặng ấy lại đè nặng lên vai một người phụ nữ.
Đàn ông một khi mê muội thật đáng sợ.
Ninh Thư có thể bình tĩnh như vậy là bởi vì không yêu nên không bị chấn động, rơi vào vòng xoáy tình yêu người ta sẽ mất hết lý trí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783704/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.