Chương trước
Chương sau
Ninh Thư không hề biết Diệp là người thú giống cái nào, nhưng có thể làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là rất căm hận Thiên Giai.
Lại trực tiếp đẩy Thiên Giai ngã, khiến Thiên Giai sảy thai, chứng tỏ cô ta vô cùng căm ghét Thiên Giai.
Cho dù Ninh Thư có bất hòa với Thiên Giai hơn đi chăng nữa, Ninh Thư cũng chưa từng nghĩ sẽ làm gì đó đối với đứa bé trong bụng Thiên Giai, không thể để mọi chuyện liên lụy đến đứa bé, giết chết một đứa trẻ vô tội, Ninh Thư vẫn không làm được. 
"Vì sao, người thú giống cái trong bộ lạc không phải đều rất thích thần nữ sao?" Ninh Thư hơi kinh ngạc nói.
Chi thở dài một hơi, nói: "Bạn lữ của Diệp không hề đối xử tốt với cô ta."
Ninh Thư nhíu mày, trong lòng suy đoán, nếu đúng như vậy thì đó thực sự là một khoản nợ nần dây dưa với nhau mà. 
"Bạn lữ của Diệp luôn nói, nếu như không phải đã trở thành bạn lữ của Diệp, thì hắn đã có thể trở thành bạn lữ của thần nữ, nên bạn lữ của Diệp có đôi khi còn đánh Diệp, còn khen thần nữ tốt về mọi mặt, xinh đẹp, còn biết làm mọi thứ, tóm lại chính là ghét bỏ Diệp." Chi thở dài nói.
Ninh Thư bật cười một tiếng, quả nhiên đa số tai họa xảy đến đều do sức quyến rũ gây ra, có điều đàn ông thật độc ác, ăn đồ trên đũa, nhìn vào trong bát, nhưng lại nhớ những thứ trong nồi.
Thiên Giai đây cũng coi như tự chuốc lấy khổ, cô ta thu nạp nhiều người thú giống đực như vậy, khiến người thú giống đực trong bộ lạc tranh bể đầu để chui vào hậu cung của nàng. 
Nếu như Thiên Giai chỉ có một người bạn lữ là Thụy, những người thú giống đực khác có còn ôm kỳ vọng như này không?
Tự gây nghiệt mà thôi.
"Hiện tại tộc trưởng nói muốn đuổi Diệp ra khỏi bộ lạc, thời tiết lạnh như vậy mà bị đuổi khỏi bộ lạc cũng sẽ chết." Chi nói với Ninh Thư: "Diệp thật đáng thương." 
"Dù sao thì cô ta cũng làm sai, quá bốc đồng rồi." Ninh Thư lạnh nhạt nói, làm bất cứ chuyện gì đều phải xem xét đến hậu quả, cho dù muốn làm, cũng phải cố gắng hết sức làm hoàn hảo chút.
Người đáng ghét nhất chính là bạn lữ của Diệp.
Nhìn Thiên Giai tưởng chừng như muốn biến cả cái xã hội nguyên thuỷ này thành một ổ dâm ô, sự việc đều tốt quá hoá khổ. 
Sức quyến rũ của Thiên Giai quả thực rất khủng khiếp, mở đến giá trị tối đa.
Lúc Thiên Giai tỉnh lại, con mình đã không còn, bị một người thú giống cái hãm hại nên mới mất, lúc đó lập tức làm ầm lên đòi giết Diệp, muốn báo thù cho con của mình.
Thiên Giai nặng nề kéo cơ thể sau khi sinh non, trong tay cầm dao găm Thụy Sĩ, muốn xông tới giết chết Diệp. 
Diệp đang quỳ gối trên quảng trường tế bái, nhìn thấy khuôn mặt oán hận của Thiên Giai đang cầm dao trong tay, sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể lạnh run.
Mấy người bạn lữ của Thiên Giai cũng không ngăn cô ta lại, chỉ là một người thú giống cái mà thôi, để thần nữ của bọn họ trút giận một chút cũng được.
Xuất phát từ tâm tư không muốn đắc tội thần nữ, thủ lĩnh của Dực Hổ tộc cũng không nói gì, toàn bộ Dực Hổ tộc cũng không có ai nói đỡ cho Diệp. 
Những bông tuyết cuốn tung lên, đáy lòng Thiên Giai như có dã thú đang giằng xé, đứa con đầu tiên của cô ta đã không còn, người thú giống cái ti tiện ở thời nguyên thủy này lại dám làm chuyện như vậy với cô ta.
Lúc Ninh Thư chạy đến, nhìn thấy Thiên Giai đang cầm dao đâm về phía người thú giống cái tên Diệp kia.
Ninh Thư khom lưng cầm một nắm tuyết, vận khí ném vào cổ tay của Thiên Giai, con dao trong tay Thiên Giai bị sức mạnh của quả cầu tuyết đánh rớt, cắm trên mặt tuyết. 
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Ninh Thư và Chi đang đi tới, vào khoảnh khắc Khải nhìn thấy Ninh Thư, hắn lập tức đứng chắn trước mặt Thiên Giai, hiển nhiên là sợ Ninh Thư sẽ làm tổn thương Thiên Giai.
Ninh Thư bật cười một tiếng, nói: "Ây dô, nhìn bộ dạng của anh kìa, bạn lữ chính quy của người ta còn chưa hành động, dáng vẻ này của anh thực sự rất nực cười, đừng quên, thần nữ đã thề cả đời này sẽ không nảy sinh quan hệ gì với anh."
Sắc mặt của Khải trở nên khó coi, nhưng không nói gì, nhóm bạn lữ của Thiên Giai nhìn Ninh Thư, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ ác độc. 
Ninh Thư đi tới, kéo Diệp đang quỳ gối trên mặt tuyết lên, vẻ mặt Diệp ngỡ ngàng nhìn Ninh Thư, đôi chân quỳ lâu đã bị tê liệt, không đứng lên nổi.
Ninh Thư kéo Diệp đứng dậy, nhét vào trong lòng Chi, nhặt con dao găm Thụy Sĩ dưới đất lên, nhìn những người thú đang đứng xung quanh.
"Thảo, cô làm gì vậy, cô muốn cứu cô ta sao?" Thiên Giai tràn đầy căm phẫn nhìn Ninh Thư. 
Ninh Thư ngắm nghía con dao găm Thụy Sĩ, thổi một hơi vào lưỡi dao, lưỡi dao phát ra âm thanh rất nhỏ, cảm giác vô cùng sắc nhọn, lạnh lùng nói: "Nhiều người như vậy lại đi ức hiếp một người thú giống cái không có sức mạnh, quả thực rất buồn cười."
"Cô ta khiến tôi mất đi đứa bé, dựa vào cái gì mà tôi không thể trả thù." Thiên Giai gào thét với Ninh Thư, thân thể run rẩy, Thụy đi đến ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Thiên Giai.
Vẻ mặt của Ninh Thư vô cùng thờ ơ, nhìn chung quanh toàn bộ quảng trường tế bái, nhìn những người thú giống đực mạnh mẽ này, cười lạnh một tiếng: "Các người chỉ nhìn thấy Diệp làm tổn thương cô ta, nhưng không nhìn thấy Diệp bởi vì cô ta mà phải chịu đựng sự đau khổ, chịu đựng sự giày vò đến từ người bạn lữ của mình." 
"Này, ai là bạn lữ của cô?" Ninh Thư hỏi Diệp, Diệp sững sờ nhìn Ninh Thư, lập tức chỉ vào một người thú giống đực có thân hình cao lớn, nhìn rất anh tuấn.
Sắc mặt của hắn hơi khó coi.
Ninh Thư cười lạnh, sự bạc tình bạc nghĩa của đàn ông đã chôn sâu trong xương tủy, bạn lữ của mình sắp bị Thiên Giai giết, mà hắn cũng không nói gì, đoán chừng trong lòng còn cảm thấy may mắn vì có thể thoát khỏi sự phiền toái này. 
Ninh Thư trực tiếp vung con dao găm Thụy Sĩ trong tay về phía người thú giống đực kia, tốc độ rất nhanh, lúc người thú đó muốn biến hình để tránh né con dao, thì đã bị dao nhỏ bay tới đâm thật sâu vào bả vai.
Cả người còn bị sức mạnh của con dao đẩy ra xa một đoạn, máu tươi bắn tung tóe, vung vãi trên tuyết trắng xóa, bốc hơi nóng.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư vỗ tay một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu như đã xét xử, vậy thì những người nên chịu sự trừng phạt cũng phải trừng phạt." 
Ninh Thư quay đầu nhìn Thiên Giai tức đến mức toàn thân run rẩy, nói: "Nguyên nhân bởi vì người thú giống đực này muốn trở thành bạn lữ của cô, nhưng hắn đã có bạn lữ rồi, nên bạn lữ của hắn bị liên lụy, vốn dĩ phải giúp đỡ bạn lữ của nhau, hiện tại lại thành ra như vậy, cô dựa vào cái gì mà hùng hùng hổ hổ đòi báo thù, cô dựa vào cái gì?"
"Tôi..." Thân thể Thiên Giai run rẩy ngày càng lợi hại: "Tôi khiến người thú giống đực thích tôi sao? Chúng nó tự thích tôi, cũng là do tôi sao, chính tình cảm của bọn họ không vững chắc, xảy ra chuyện gì cũng trách tôi sao? Lấy con của tôi để đền mạng sao?"
Ninh Thư cười ha ha một cái tiếng, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng: "Bởi vì cô tham lam, cô có nhiều bạn lữ như vậy, khiến những..." Ngón tay Ninh Thư chỉ vào những người thú giống đực đang đứng xung quanh: "Khiến những người thú giống đực này đều muốn trở thành bạn lữ của cô." Đều muốn lên giường với thần nữ. 
Tự bản thân Thiên Giai không có nguyên tắc, mới để xảy ra chuyện như vậy, tự Thiên Giai  phá vỡ hào quang của thần nữ trên người mình, khiến mỗi người thú giống đực này đều muốn lên giường với cô ta.
"Thảo, nếu như hôm nay tôi nhất định phải giết cô ta để báo thù cho con của tôi thì sao, nếu như cô còn tiếp tục ngăn cản tôi, tôi sẽ giết chết cô." Sắc mặt Thiên Giai u ám: "Cô có biết tôi vô cùng căm ghét cô, vô cùng căm ghét cô không?"
"Vậy sao?" Ninh Thư cười nhạt: "Thực ra tôi cũng rất ghét cô, mặc dù không biết cô có phải thần nữ hay không, nhưng sự xuất hiện của cô đã làm cho cả bộ lạc lâm vào tình thế hỗn loạn." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.