Chương trước
Chương sau
Mạch Đóa Nhi lên xe, ôm bụng, bộ dạng rất khó chịu, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía Mạc Tước Phong, thấy Mạc Tước Phong vẫn đang nói chuyện cùng một cô gái khác, hơn nữa trên mặt còn lộ ra nụ cười rạng rỡ khiến Mạch Đóa Nhi rất đau lòng, cũng rất đố kị.
"Cô gái kia là người yêu mới của Mạc Tước Phong sao?" Mạch Đóa Nhi dường như đang hỏi Ninh Thư, Ninh Thư híp mắt nói: "Chắc là vậy."
Sắc mặt Mạch Đóa Nhi càng thêm khó coi. 
Ninh Thư lái xe trở về chung cư, Mạch Đóa Nhi tắm rửa một lát rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngay cả cơm tối cũng không ăn, nhìn bộ dạng thực sự mệt mỏi.
Đoán chừng không bao lâu nữa nhiệm vụ này sẽ kết thúc, hiện tại Mạch Đóa Nhi không có tình yêu, cũng không có sự nghiệp, nói thật, hiện tại kỹ năng diễn xuất của Mạch Đóa Nhi kém đến mức Ninh Thư cũng không muốn xem.
Có thể là do có quá nhiều việc phiền lòng, cũng có thể là do Mạch Đóa Nhi dành quá nhiều thời gian để lấy lòng Mạc Tước Phong, cho nên, kỹ năng diễn xuất của Mạch Đóa Nhi căn bản không có gì đột phá. 
Ngày hôm sau, Mạch Đóa Nhi thức dậy rất sớm, ăn qua loa một chút rồi bảo Ninh Thư đưa mình đến phim trường.
Ninh Thư thấy Mạch Đóa Nhi đã nghỉ ngơi cả đêm, nhưng sắc mặt lại còn kém hơn so với hôm qua, bèn hỏi: "Em còn chịu nổi không?"
Mạch Đóa Nhi liếc mắt nhìn Ninh Thư, lạnh lùng nói: "Cho dù không chịu nổi, chị vẫn phải đưa em đi, em không đến công ty thì làm sao để kiếm được tiền, chị làm sao có thành tích nghiệp vụ, chị thật sự quan tâm đến sức khỏe của em sao? Hơn nữa, em nhất định phải tiếp tục diễn, lẽ nào em cứ trơ mắt nhìn hồ ly tinh kia đã cướp người đàn ông của em, còn muốn cướp cả phim của em sao?" 
Ninh Thư:...
Được rồi, Mạch Đóa Nhi hiện giờ vô cùng bực tức, người khác tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cô ta trút hết sự bất mãn trong lòng ra.
Ninh Thư không nói gì mà chở Mạch Đóa Nhi đến phim trường, hôm nay Mạc Tước Phong vẫn đến đây. 
Nhìn thấy Mạc Tước Phong, trong lòng Mạch Đóa Nhi cảm thấy chua xót khó chịu, trước đây Mạc Tước Phong ở phim trường là vì cô ta, nhưng bây giờ Mạc Tước Phong lại vì một người con gái khác.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi rất đau rất đau.
Mỗi lần Ninh Thư nhìn thấy vẻ mặt đau đớn giống như phải chịu đựng sự thống khổ lớn nhất thế gian này của Mạch Đóa Nhi, cô cũng cảm thấy rất khó chịu bất lực, có một số việc căn bản không cần để ý như vậy, nếu đã qua rồi, thì nên quên đi. 
Cứ vương vấn như thế có ý nghĩa gì không? Lẽ nào Mạch Đóa Nhi không phát hiện cảnh ngộ của mình đã rất khó khăn sao, thay vì đau lòng thương tâm như vậy, không bằng chăm chỉ làm việc, vì tương lai của chính mình.
Tính cách quyết định vận mệnh, trong kịch bản may mắn có Mạc Tước Phong, chuyện gì Mạc Tước Phong cũng thay cô ta giải quyết, Mạch Đóa Nhi căn bản không cần chịu khổ, được Mạc Tước Phong cưng chiều, rất nhiều tính cách không bộc lộ ra.
Hiện tại Mạch Đóa Nhi đã bộc lộ ra rất nhiều tính cách, ích kỷ, vô cùng ích kỷ. 
Mạch Đóa Nhi cố gắng chịu đựng sự khổ sở trong lòng, nhưng trong quá trình diễn phim, Mạch Đóa Nhi đã xảy ra mâu thuẫn với người yêu mới của Mạc Tước Phong, lúc hai người đối thoại, Mạch Đóa Nhi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người con gái kia, máu nóng lập tức xông lên đến đỉnh đầu, không chút suy nghĩ liền cho cô gái kia hai cái bạt tai vào hai bên mặt.
Mạch Đóa Nhi đánh người xong cảm thấy rất sảng khoái, nhưng lập tức bị một cước của Mạc Tước Phong đá ngã lăn ra đất, hơn nữa còn đá vào bụng.
Mạch Đóa Nhi ôm bụng, cảm giác thân thể mình bị thương nặng, sự đau đớn đến tê liệt trực tiếp khiến cô ta hôn mê bất tỉnh. 
Mạc Tước Phong không hề để ý đến Mạch Đóa Nhi đã té xỉu dưới đất, ngược lại ôm cô gái kia vào ngực, nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
Ninh Thư:...
Mẹ kiếp! 
Ninh Thư vội vàng chạy đến bế Mạch Đóa Nhi lên, trực tiếp nhét vào trong xe chạy về hướng bệnh viện.
Ninh Thư cúi đầu nhìn thấy trên tay mình lại có máu, hơn nữa quần của Mạch Đóa Nhi đã bị máu tươi thấm ướt đẫm.
Đây là tình huống gì vậy, có vẻ như là sinh non, nhưng khoảng thời gian trước Mạch Đóa Nhi đã làm phẫu thuật phá thai rồi mà. 
Ninh Thư tùy tiện dùng khăn giấy lau máu trên tay mình, tăng tốc chạy đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện Mạch Đóa Nhi đã bị đưa vào phòng mổ, Ninh Thư nhìn màu đỏ của đèn ngoài phòng phẫu thuật, thật sự không nói nên lời.
Từ trước tới giờ, Ninh Thư chưa từng gặp người nào mà tự tìm đường chết như vậy, Mạch Đóa Nhi phải chịu rất nhiều khổ sở đều do cô ta tự tìm cái chết. 
Cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá từ bên trong đi ra, Ninh Thư liền hỏi ý tá: "Hiện giờ tình hình ở bên trong thế nào rồi?"
"Tử cung của bệnh nhân đã bị rách, mất máu quá nhiều, bây giờ tôi phải đến kho máu để lấy máu." Y tá liền vội vội vàng vàng rời đi.
Ninh Thư:... 
Rách tử cung? Lẽ nào Mạc Tước Phong đạp một cước khiến tử cung bị rách.
Trời ơi, tốc độ phát triển của sự việc dường như khiến Ninh Thư cũng không theo kịp, đột nhiên Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi lại trở thành kẻ thù của nhau, hơn nữa Mạc Tước Phong cũng vô cùng căm ghét Mạch Đóa Nhi.
Mạch Đóa Nhi dù gì cũng là nữ chính, tốc độ thất bại tưởng chừng như tốc độ thang máy rơi xuống. 
Chẳng lẽ là bởi vì Mạch Đóa Nhi đi phá thai sao?
Nói chung là không hiểu được.
Thời gian tiến hành phẫu thuật hơi lâu, khoảng chừng ba tiếng mới xong, lúc ra ngoài sắc mặt của Mạch Đóa Nhi tái nhợt khiến Ninh Thư cảm giác như Mạch Đóa Nhi đã chết rồi. 
"Khoảng thời gian trước bệnh nhân mới làm phẫu thuật nạo thai, tình hình hồi phục không được tốt lắm, tử cung hơi bị viêm nhiễm, giờ lại bị lực mạnh đánh vào nên tử cung đã bị rách, sau này có khả năng không thể sinh con được nữa." Bác sĩ lắc đầu nói.
Ninh Thư hơi đờ ra, nhưng lập tức cảm ơn bác sĩ.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, sự phát triển của sự việc rất kỳ lạ. 
Lúc Mạch Đóa Nhi tỉnh lại, bộ dạng như trời sắp sập xuống, hiển nhiên đã bị Mạc Tước Phong đối xử như vậy, trong lòng cảm thấy thương tâm tuyệt vọng.
Ninh Thư vẫn chưa nói cho Mạch Đóa Nhi biết về tình trạng sức khỏe của cô ta, bởi biết rồi có lẽ cô ta sẽ càng thương tâm càng tuyệt vọng.
Mạch Đóa Nhi biết mình đã mất khả năng sinh đẻ là do bác sĩ nói. 
Sau đó cả người lập tức đờ ra, một khoảng thời gian dài trôi qua vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cuối cùng oa một tiếng khóc đến mức trong lòng tê liệt.
"Vì sao, vì sao?" Hai tay Mạch Đóa Nhi nắm chặt lấy tóc của mình, tuyệt vọng hét lên: "Tại sao Mạc Tước Phong lại đối xử với em như vậy, vì sao?"
Ninh Thư rất muốn bịt lỗ tai lại, đến lúc này rồi còn nhắc Mạc Tước Phong có ý nghĩa sao? Cơ thể của chính mình đã rách nát thành cái dạng gì rồi, không cố gắng nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe vẫn còn nghĩ đến những chuyện đau buồn như vậy. 
Ninh Thư thực sự không thể nào hiểu nổi, cũng không có cách nào để hiểu.
Tâm trạng của Mạch Đóa Nhi quá kích động, bác sĩ trực tiếp tiêm thuốc an thần cho Mạch Đóa Nhi, lúc này Mạch Đóa Nhi mới bình tĩnh lại, cố gắng nghỉ ngơi một lúc.
Ninh Thư nhìn sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ của Mạch Đóa Nhi, thật sự đau lòng như vậy sao? Là một người ngoài cuộc, Ninh Thư cảm thấy sự tình cảm sâu đậm dây dưa này không cần thiết phải đứt hơi khản tiếng gào thét giống người bị bệnh tâm thần như vậy. 
Từ đầu đến cuối, Ninh Thư chỉ thấy Mạch Đóa Nhi đau lòng, rất đau lòng, vô cùng đau lòng, nhưng Mạc Tước Phong không hề nhìn thấy, cô ta thương tâm như vậy là vì cái gì mà chà đạp lên thân thể của chính mình.
Lúc Mạch Đóa Nhi vẫn còn nằm viện, đạo diễn trực tiếp gọi điện thoại đến nói với Mạch Đóa Nhi, vai nữ chính của cô ta đã bị cấp trên hủy bỏ.
Người cấp trên này chắc chắn là Mạc Tước Phong, Mạc Tước Phong chính là nhà sản xuất, hắn muốn thay người thì thay người, cùng lắm thì quay lại từ đầu, hắn có tiền nên muốn làm gì chả được. 
Lúc Mạch Đóa Nhi nhận được cú điện thoại này, cả người đều sững sờ, sau đó mạnh mẽ đập vỡ điện thoại, vùi đầu khóc lớn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.