Chương trước
Chương sau
Điều quan trọng nhất là, Mạch Đóa Nhi đã quen với những ngày tháng có Mạc Tước Phong ở bên, chỉ cần có Mạc Tước Phong bên cạnh, tương lai của cô ta sẽ là một con đường bằng phẳng, có Mạc Tước Phong đứng ở sau lưng cô ta, trong lòng cô ta sẽ tràn đầy cảm giác an toàn.
Nhưng Mạc Tước Phong đã chia tay với mình rồi, trong lòng Mạch Đóa Nhi rất sợ hãi, sợ bản thân mình lại trở về những ngày trước kia, dù là những chuyện rất đơn giản, mà vì không có Mạc Tước Phong, cũng sẽ biến thành những chuyện trắc trở trùng trùng.
Mạch Đóa Nhi đã quen với việc để Mạc Tước Phong thay cô ta giải quyết tất cả mọi chuyện, khiến cô ta cảm giác có được niềm vui trước nay chưa từng có, giờ lại để cô ta chịu khổ đi đóng vai quần chúng, phải nhìn sắc mặt của người khác, Mạch Đóa Nhi chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy sợ hãi rồi. 
Cô ta không muốn rời xa Mạc Tước Phong, không chỉ vì yêu Mạc Tước Phong, mà còn vì thế lực to lớn của Mạc Tước Phong.
Nghĩ tới con đường sau này của mình, Mạch Đóa Nhi không nhịn được mà bật khóc, tại sao, tại sao chuyện này lại thành ra nông nỗi này.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi càng lúc càng hối hận đã nói cho Mạc Tước Phong biết chuyện mình mang thai, bí mật bỏ đứa bé đi, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, vẫn có thể tiếp tục ở cạnh Mạc Tước Phong. 
Nhưng bây giờ ngay cả tư cách đứng bên cạnh Mạc Tước Phong cũng không còn nữa rồi.
Ninh Thư nhìn thấy Mạch Đóa Nhi gào khóc, cũng không thèm để ý tới cô ta, đi làm thủ tục xuất viện cho cô ta, sau đó đưa cô ta trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Lúc xuất viện, Mạch Đóa Nhi cực kỳ không muốn, cảm thấy quản lý của mình rất keo kiệt, nhỏ mọn, ngay cả phí nằm viện cũng không muốn bỏ ra, Ninh Thư vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Mạch Đóa Nhi là biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì. 
"Trong bệnh viện lắm thầy nhiều ma, lẽ nào em muốn cho người khác biết em nạo thai, em bây giờ dù sao cũng có chút danh tiếng, gây ra tai tiếng thế có đẹp mặt không?" Ninh Thư lạnh lùng nói.
Mạch Đóa Nhi lập tức nói không ra lời, cắn môi, đắp chăn mỏng lên người, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ninh Thư cũng lười để ý đến cô ta, đến chung cư, Mạch Đóa Nhi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Ninh Thư thấy lần này Mạch Đóa Nhi quả thực bị tổn hại đến thân thể, đến bản thân mình còn không trân trọng bảo vệ cơ thể của mình thì còn làm được gì. 
Đạo diễn đoàn phim gọi điện thoại tới bảo Mạch Đóa Nhi đi quay phim, Ninh Thư bèn lấy lý do bị cảm nặng không rời giường để chống đối, qua mấy ngày nữa hẵng quay.
Phim này là do Mạc Tước Phong đầu tư, cố ý muốn Mạch Đóa Nhi làm nữ chính, hiện tại thân thể Mạch Đóa Nhi không tốt, chỉ có thể dừng lại, toàn bộ người trong đoàn phim đều chờ Mạch Đóa Nhi đến mở máy.
Điều khiến Ninh Thư không ngờ tới là, Mạch Đóa Nhi nghỉ ngơi một tuần xong đã tới đoàn phim mở máy, lúc rời khỏi nhà, gương mặt vẫn rất nhợt nhạt. 
"Sao em không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, cơ thể của em xem ra vẫn không được khỏe cho lắm." Ninh Thư nói với Mạch Đóa Nhi, liều mạng như vậy mà làm gì, cơ thể không được khỏe, làm gì cũng đều phí công, hơn nữa quay phim vốn là một công việc rất khổ cực.
Ninh Thư chỉ muốn nhắc nhở Mạch Đóa Nhi một chút, nhưng không ngờ Mạch Đóa Nhi lại dám mắng cô: "Bây giờ em bị Mạc Tước Phong đá rồi, đã không còn là nữ nhân của Mạc Tước Phong nữa, không đi quay phim này, lẽ nào để Mạc Tước Phong thay người sao?"
Ninh Thư:... 
Thích thì đi đi, Ninh Thư nhún vai, dù sao thứ bị làm hại cũng chẳng phải thân thể của cô, hơn nữa tính khí của Mạch Đóa Nhi bây giờ thực sự không dám khen tặng.
Đoán chừng là do bị đả kích.
Ninh Thư đưa Mạch Đóa Nhi đi quay phim, lúc đến phim trường, Mạc Tước Phong lại ở đó, khi Mạch Đóa Nhi ngồi trên xe nhìn thấy Mạc Tước Phong, nước mắt lập tức rơi. 
Trong khoảng thời gian này, Mạc Tước Phong không thèm đến thăm cô ta dù chỉ một lần, cô ta giải phẫu Mạc Tước Phong cũng không tới bệnh viện thăm lấy một lần, cô ta đau đớn vô cùng, nhưng Mạc Tước Phong hoàn toàn không hỏi thăm cô ta lấy một câu.
Điều làm Mạch Đóa Nhi đau khổ nhất nhất nhất là, có một cô gái khác đang đứng bên cạnh Mạc Tước Phong, Mạc Tước Phong nhìn cô ta vô cùng dịu dàng.
Ninh Thư cũng nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Mạc Tước Phong, cô gái này quả thực là phiên bản của Mạch Đóa Nhi, rất thanh thuần, khí chất rất tinh khiết. 
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Thư lại một lần nữa khẳng định ý nghĩ trong lòng, Mạc Tước Phong chỉ thích những cô gái như vậy, cho dù cô gái đó là ai đi chăng nữa.
Mạch Đóa Nhi lau nước mắt, lấy hộp trang điểm ra dặm lại, cố gắng để sắc mặt của mình khá hơn một chút, bàn tay đang trang điểm của Mạch Đóa Nhi đều run rẩy, lệ trên khóe mắt như sắp trào ra, Mạch Đóa Nhi cố ngửa đầu ra ép nước mắt trở vào trong, sau đó lấy cặp kính râm ra đeo lên, mở cửa xe đi tới.
Ninh Thư cứ như vậy mà nhìn muôn vàn biểu cảm của Mạch Đóa Nhi khi bước tới trước mặt Mạc Tước Phong, lắc đầu, bây giờ đi tới đó không phải là tự rước lấy nhục sao? Hơn nữa dường như Mạc Tước Phong đã tìm được một tình yêu đích thực. 
Không biết Mạc Tước Phong nói gì với Mạch Đóa Nhi, thân thể Mạch Đóa Nhi lảo đảo mấy vòng, dường như dáng vẻ rất thương tâm, cơ thể suy nhược đi vào phòng thay quần áo.
Ninh Thư xuống xe, thấy ánh mắt của Mạc Tước Phong vẫn luôn đặt trên người của mình, cảm giác có chút không hiểu, anh nhìn tôi làm gì?
Sau đó Mạc Tước Phong bước về phía Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: "Có phải Mạch Đóa Nhi đã bỏ đứa bé rồi không?" 
Ninh Thư gật đầu.
Ánh mắt Mạc Tước Phong bỗng trở nên khó coi, biểu cảm vô cùng kỳ quái.
Ninh Thư nhìn thấy biểu cảm này của Mạc Tước Phong, lẽ nào hắn luyến tiếc đứa bé này? 
Nếu đã luyến tiếc thì nói với Mạch Đóa Nhi đi, đến khi đứa trẻ không có nữa, lại hỏi tới chuyện của đứa trẻ.
"Quả nhiên là một kẻ thủ đoạn độc ác, vì trèo cao mà chuyện gì cũng có thể làm được." Mạc Tước Phong trào phúng một tiếng, lông mày nhăn lại tràn đầy căm phẫn.
Ninh Thư:... 
Cảm giác đúng là cái đồ mắc bệnh thần kinh, vừa uy hiếp Mạch Đóa Nhi không thể giữ lại đứa bé, giữ lại đứa bé thì cô cứ đợi rước lấy xui xẻo, đến khi Mạch Đóa Nhi thật sự bỏ đứa bé đi rồi, Mạc Tước Phong lại cảm thấy Mạch Đóa Nhi là một người vì tiền, vì muốn trèo cao mà ngay cả con cũng có thể hy sinh.
Nói chung không yêu bạn, bạn toàn thân đều là khuyết điểm, bạn làm cái gì cũng là sai, sự tồn tại của bạn cũng là một loại sai lầm.
Ninh Thư không ngờ chính mình chó ngáp phải ruồi như vậy lại chia rẽ tình yêu đích thực của một cặp đôi, không phải, nói đúng ra là trên người Mạch Đóa Nhi đã không còn đủ thứ mà Mạc Tước Phong yêu thích nữa rồi. 
Ngoài ra, trong điều kiện gian khổ như vậy, trong lòng Mạch Đóa Nhi thấp thỏm không yên, rất không muốn bị người khác xem thường, khi đối mặt với Mạc Tước Phong không còn giống như lời nói hùng hồn như trong kịch bản, lúc nào cũng lấy lòng Mạc Tước Phong.
Người lấy lòng Mạc Tước Phong đã có quá nhiều rồi, chẳng hề hứng thú với thái độ nịnh nọt như vậy, người mà hắn thích là nữ nhân ngây thơ xinh đẹp, không sợ hắn, có thể giận dữ lại có thể làm nũng với hắn.
Ninh Thư cảm thấy hắn chính là thích ngược, mắc bệnh thần kinh. 
Bởi vì có Mạc Tước Phong ở bên cạnh, trạng thái của Mạch Đóa Nhi lúc quay phim không được tốt cho lắm, hơn nữa thân thể khó chịu, cảm giác không tốt lại càng không tốt hơn, trong lòng Mạch Đóa Nhi càng phiền não.
Chuyện xảy ra gần đây làm cô ta quả thực không thể chịu nổi gánh nặng nữa, tại sao cô ta phải chịu khổ như vậy, Mạch Đóa Nhi cảm giác tất cả mọi người đều sống hạnh phúc hơn cô ta.
Ninh Thư nhìn thấy Mạch Đóa Nhi như vậy, cảm thấy khả năng diễn xuất của Mạch Đóa Nhi cũng không có gì đột phá, hơn nữa Mạc Tước Phong bây giờ cũng không có ý định nâng đỡ Mạch Đóa Nhi nữa, như vậy hiện thực đang chờ đón Mạch Đóa Nhi càng khốc liệt. 
Chẳng dễ dàng gì mới diễn xong phân đoạn hôm nay, sắc mặt Mạch Đóa Nhi tái nhợt đến đáng sợ, ôm bụng lê lết thân thể mệt mỏi lên xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.