Chương trước
Chương sau
Ninh Thư chỉ muốn biết trong lòng Mạch Đóa Nhi nghĩ như thế nào, vừa hỏi cô ta, Mạch Đóa Nhi đã lắp ba lắp bắp, nói không nên lời.
"Rốt cuộc là em nghĩ như thế nào?" Ninh Thư hỏi Mạch Đóa Nhi: "Hành động bây giờ của em ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lợi công ty, suy cho cùng cần phải có một phương pháp giải quyết."
Mạch Đóa Nhi cắn môi, cuối cùng yên lặng nhìn Ninh Thư, nói: "Em muốn trở thành vợ của Mạc Tước Phong, để con của em có bố." 
Ninh Thư ồ lên một tiếng, quả nhiên dã tâm của Mạch Đóa Nhi vẫn rất lớn, muốn trở thành vợ của Mạc Tước Phong, chỉ là lúc này sợ không dễ dàng như vậy.
Ninh Thư chỉ nghe được từ trong lời nói của Mạch Đóa Nhi về những việc nhỏ không đáng kể khi cô ta và Mạc Tước Phong sống chung, đại khái có thể suy đoán ra rằng Mạc Tước Phong đối với Mạch Đóa Nhi chỉ là cảm giác tươi mới nhất thời, một cảm giác săn mồi mới mẻ mà thôi.
Mạc Tước Phong không thích những nữ nhân quá hư vinh, quá táo bạo, quá công danh lợi lộc, một khoảng thời gian trước Mạch Đóa Nhi bị Ninh Thư lôi kéo đi quay phim, chịu rất nhiều khổ cực, thấy được rất nhiều sự thật tàn khốc và đen tối, đã không còn là một cô gái thuần khiết như trước kia. 
Bây giờ Mạch Đóa Nhi không thu hút được Mạc Tước Phong, hoặc dù có một chút hấp dẫn như vậy nhưng thời gian dần trôi đi, khí chất sạch sẽ trên người Mạch Đóa Nhi đã mất rồi, cô ta chẳng khác gì những nữ nhân trong làng giải trí.
"Vậy nên bây giờ em muốn đi tìm Mạc Tước Phong, sau đó nói chuyện này nói cho hắn biết sao?" Ninh Thư hỏi: "Cho dù là như thế nào, em cũng nên thử hắn một lần, dù sao Mạc Tước Phong phải có trách nhiệm với đứa bé này."
Mạch Đóa Nhi gật đầu, nắm thật chặt tay Ninh Thư, cầu khẩn nói: "Chị Trần, chị có thể đi cùng em không, em sợ, một mình em đối mặt với Mạc Tước Phong, em rất sợ." 
Mạch Đóa Nhi dường như có thể cảm nhận được kết quả của việc này cô ta có thể sẽ không chịu nổi, nên Mạch Đóa Nhi muốn gọi thêm một người, người quản lý chính là sự lựa chọn tốt nhất cho mình.
Ninh Thư gật đầu, nói: "Chị đi cùng em."
Sắc mặt Mạch Đóa Nhi lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, lập tức gọi điện thoại cho Mạc Tước Phong, lúc gọi điện thoại Mạch Đóa Nhi đều che miệng, không để mình khóc lên, nói với Mạc Tước Phong buổi tối sẽ gặp mặt tại biệt thự. 
Nói chuyện điện thoại xong Mạch Đóa Nhi lập tức khóc thành tiếng, Ninh Thư giúp Mạch Đóa Nhi rót một cốc sữa bò nóng, nói: "Ăn chút gì đi, đợi buổi tối chúng ta qua đó, em phải để trạng thái của mình tốt một chút."
"Em biết rồi, chị Trần, chị nói xem đề nghị của em Mạc Tước Phong sẽ đồng ý chứ?" Mạch Đóa Nhi hơi không chắc chắn hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư: Chính cô còn không chắc chắn, cô hỏi tôi làm cái gì? 
Sau khi uống sữa bò xong Mạch Đóa Nhi lại đi ngủ, sắc mặt của cô ta rất tái, cả người đều có vẻ hốt hoảng, các loại ưu tư tích tụ trong lòng, khiến trong lòng Mạch Đóa Nhi nản chí ngã lòng.
Ninh Thư thấy bộ dạng này của Mạch Đóa Nhi, nói: "Thực ra vẫn chưa thật sự chắc chắn, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một lát đi, nói không chừng không mang thai thì sao."
"Thật sao? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện đi." Mạch Đóa Nhi vừa nghe thấy Ninh Thư nói như vậy, cả người đều giống như rót thêm sức sống, lo lắng thúc giục người quản lý mang mình đi bệnh viện, giống như người quản lý nói, có thể cô ta hoàn toàn không mang thai thì sao. 
Ninh Thư lái xe mang Mạch Đóa Nhi đi bệnh viện, lấy máu xét nghiệm, Mạch Đóa Nhi và Ninh Thư ngồi chờ trên ghế hành lang.
Vẻ mặt Mạch Đóa Nhi khẩn trương, mười ngón tay đan vào nhau, dùng rất nhiều sức, khớp xương đều đã trắng bệch ra, Ninh Thư ngồi bên cạnh cô ta, cảm giác thân thể Mạch Đóa Nhi đều đang run rẩy.
"Đừng lo lắng." Ninh Thư hững hờ nói. 
"Chị Trần, em có một loại dự cảm xấu, có khả năng em mang thai thật rồi, em rất sợ, em thật rất sợ, em sắp hai tháng không tới ngày rồi." Mạch Đóa Nhi nắm thật chặt lấy tay của Ninh Thư, móng tay xinh đẹp dường như cắm vào thịt của Ninh Thư.
Trên mặt Ninh Thư không có một biểu cảm nào, nói năng khô khốc: "Kết quả còn chưa có, đừng lo lắng như vậy."
"Số 25, Mạch Đóa Nhi vào đây." Hộ sĩ gọi Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi lập tức sợ đến mức tay chân đều mềm nhũn ra, ngồi trên ghế không đứng dậy nổi. 
Ninh Thư đỡ Mạch Đóa Nhi vào phòng làm việc, sắc mặt Mạch Đóa Nhi trắng bệch nhìn bác sĩ, bác sĩ liếc mắt nhìn Mạch Đóa Nhi, lạnh nhạt nói: "Mang thai 7 tuần."
Mạch Đóa Nhi thoáng chốc như bị sét đánh, lúc trước người quản lý nói có thể là giả, cho cô ta một tia hy vọng, nhưng bây giờ sự hy vọng này lại tan vỡ, loại cảm giác này càng thêm thống khổ.
Mạch Đóa Nhi được Ninh Thư đỡ ra khỏi bệnh viện, hốt hoảng ngồi lên xe, vừa lên xe, Mạch Đóa Nhi liền khóc lên, cả người đều giống như bị lấy đi sức sống. 
Ninh Thư lạnh lùng cười, có lẽ tối hôm nay sợ rằng sẽ còn có một sự đả kích nữa.
Về tới nhà trọ, Ninh Thư để Mạch Đóa Nhi đang hoảng hốt đi ngủ trước, mọi chuyện đều phải chờ tới buổi tối hãy nói.
"Em cũng không cần quá bi quan, nói không chừng Mạc Tước Phong cũng rất chờ mong đứa bé này thì sao, có lẽ chuyện này phát triển theo một hướng tốt thì sao, em nghỉ ngơi trước đi cho khỏe, buổi tối chị cùng em đi đến biệt thự." Ninh Thư đỡ Mạch Đóa Nhi nằm xuống, giúp cô ta đắp chăn. 
Ánh mắt Mạch Đóa Nhi ảm đạm, nhìn Ninh Thư chằm chằm, giọng nói dường như không còn chút gợn sóng nào: "Chị Trần, sao em lại khổ như vậy, cuộc đời của em vì sao lại hỏng bét như thế, em muốn thành công chẳng nhẽ là em sai sao, lẽ nào em phải diễn vai quần chúng cả đời sao."
"Em không muốn chịu khổ, em muốn trở thành diễn viên." Mạch Đóa Nhi vừa nói vừa rơi lệ.
Mặt Ninh Thư không chút thay đổi, nói: "Không sai, những thứ em mong muốn không sai." Nhưng cô lại làm hại người khác, giết chết người khác. 
"Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi tối chị đi cùng em." Ninh Thư đứng dậy, lại kéo rèm cửa sổ của gian phòng vào, trong phòng lập tức tối hơn.
Mạch Đóa Nhi nhắm hai mắt lại, khóe mắt rưng rưng, Ninh Thư đi đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó sắp xếp thông cáo cho mấy người nghệ sĩ dưới trướng.
Ninh Thư bận rộn một phen, đến khi Mạch Đóa Nhi tỉnh lại, trời đã tối, trước đó Ninh Thư đã đi gọi pizza, để Mạch Đóa Nhi ăn một chút gì trước rồi đi tới biệt thự, hơn nữa bây giờ cách thời gian hẹn còn rất sớm. 
Mạch Đóa Nhi cũng không hứng thú, ăn hai miếng rồi không ăn nữa, không trang điểm, gương mặt càng tái nhợt đến đáng sợ.
"Ăn nhiều một chút đi, mới có tinh thần ứng phó với chuyện tối nay, chuyện của em chị cũng không nói với công ty, chỉ hy vọng bản thân em có thể xử lý tốt, đừng làm loạn để công ty biết."
Ninh Thư lại đặt một miếng pizza vào cái đĩa trước mặt Mạch Đóa Nhi: "Không có gì quan trọng hơn thân thể của mình." 
Mạch Đóa Nhi lại miễn cưỡng ăn hai miếng, sau đó lại buông xuống: "Chị Trần, em thực sự không có chút khẩu vị nào, chuyện này không giải quyết được, em ăn ngủ không yên."
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Bây giờ em cứ xoắn xuýt chuyện này cũng vô dụng."
Vì vậy không nên chỉ quan tâm đến sự thoải mái lúc đó, phải trân trọng bản thân mình nhiều hơn, Mạch Đóa Nhi chỉ lo lấy lòng Mạc Tước Phong, bây giờ xem ra, nam nhân kia đã không để ý cô ta nữa, có thể không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới hành động của mình sẽ mang đến tổn thương gì cho những cô gái khác. 
Cũng là bản thân Mạch Đóa Nhi hồ đồ dốt nát, trong lòng ôm mục đích dựa vào Mạc Tước Phong, hai người đều là những người có suy nghĩ không đơn thuần, ăn nhịp với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.