Chương trước
Chương sau
Ninh Thư suy đoán, khả năng cao các cô đã bị trúng kế.

Đối phương đã cử một vài con tốt đi thăm dò, tìm hiểu thực hư rồi mới quyết định đi con đường này hay không.

Trúng phải kế điệu hổ ly sơn rồi.

Mặt khác phải xem tình hình bên phía đội ngũ truy bắt ra sao.

Binh chủng bộ đội đặc chủng không phải chỉ có mình đội của Tống Dật.

“Không biết đội trưởng định làm gì nhỉ?” Ninh Thư hỏi Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa lắc đầu: “Sếp máu lắm, tôi còn khuya mới biết sếp định làm gì, có thể muốn thu mẻ lớn chăng?”

Thu mẻ lớn? Sao nghe giống thổ phỉ vậy.

Đội các cô bắt buộc phải chấp hành nhiệm vụ mà quốc gia giao cho.

Trong lúc dân chúng say giấc sẽ không biết được, một số hiểm họa ngầm đối với xã hội đã được các cô lặng lẽ giải quyết.

Ninh Thư đi cùng Chu Nghĩa tới phòng họp, lúc này ai nấy đều đã tắm rửa sạch sẽ , lộ ra diện mạo vốn có.

Ninh Thư quan sát Tống Dật, vóc dáng tráng kiện, ngũ quan thâm thúy, vừa nhìn đã thấy đáng tin.

Tống Dật cầm trên tay một cái túi đã hút chân không, bên trong có chứa chất cấm.

Tống Dật lắc cái túi: “Chỉ có từng này thôi.”

“Nặng hơn một cân rưỡi.” Tống Dật bóp trán.

Ninh Thư nói: “Đội trưởng, tình hình đội ngũ khác sao rồi có bắt được không?”

Tống Dật chống hai tay lên bàn, híp mắt suy tư, vẻ mặt ngưng trọng.

“Chưa nhận được hồi âm, đoán chừng còn chưa bắt được.” Tống Dật nóng nảy đập mạnh tay lên bàn: “Nếu không tóm được chúng, vậy có khả năng đây chỉ là lính thăm dò của đối phương, ta đánh rắn động cỏ mất rồi.”

“Nhưng lúc đó tình báo nói rằng mục tiêu ở trong chiếc xe kia, ta không thể trơ mắt nhìn xe đi qua, sau đó mới phán đoán đó có phải đối tượng cần tìm hay không.” Lập tức có một đội viên lên tiếng an ủi Tống Dật.

Tống Dật xua tay: “Chuyện không đơn giản như vậy, phe ta không những đánh rắn động cỏ mà còn khiến vài người gặp phải nguy hiểm.”

Ninh Thư bất giác mím môi, vài người đang nói tới chính là những chiến sĩ nằm vùng bên trong tổ chức tội phạm.

Nếu thật sự đây là mồi nhử, vậy tính mạng của những chiến sĩ nằm vùng sẽ rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.

Sau khi tung ra mồi nhử, tổ chức tội phạm núp trong bóng tối sẽ mạnh tay hành động.

Không thể phủ nhận một điều, nếu xuất hiện một khối ung nhọt gây hại cho xã hội, quốc gia sẽ lập tức suy xét, dùng mọi cách để trừ khử nó.

“Cho nên tôi quyết định, đội ta sẽ tiếp tục tiến hành nhiệm vụ, việc cần làm tiếp theo là lái xe tới thành phố Cẩm Châu ở kế bên.” Tống Dật nói.

Tống Dật ban bố nhiệm vụ, cấp dưới không ai phản đối,tất cả đều yên lặng chờ Tống Dật phân phó.

“Tôi, Ba Bốn Năm Sáu Bảy theo tôi, còn những người khác ở lại nghỉ ngơi, cần xử lý chuyện gì thì xử lý.”

Đó là số hiệu của các thành viên trong đội, bình thường đều gọi là Lão Tam, Lão Tứ,…

Ninh Thư không thấy có mình thì thắc mắc: “Tôi không phải đi sao?”

Tống Dật lắc đầu: “Không cần, cô ở lại chú ý tình huống phát sinh, tiện thể báo cáo lên lãnh đạo, ngoài ra để ý tin tức của các đội khác, chúng ta phải giữ liên lạc thường xuyên.”

Ninh Thư gật đầu: “Đã rõ, mà.. có câu này không biết tôi có nên nói không?”

“Không cần thiết thì đừng nói.” Tống Dật không để tâm.

Ninh Thư: …

Sao không làm theo kịch bản thế?

“Nói vào trọng tâm, đừng làm mất thời giờ.” Tống Dật có chút mất kiên nhẫn.

Thôi được rồi, đúng là cô đang câu giờ.

“Ta nên lục soát kỹ lại hai tên lái xe, rất có thể bọn họ đã cài thiết bị định vị trong người, nếu đối phương phát hiện ra vị trí hai người này xuất hiện trong căn cứ của bộ đội biên phòng, hiển nhiên ta sẽ kinh động tới chúng.”

Rất có thể tổ chức tội phạm kia sử dụng những trang thiết bị, vũ khí tân tiến.

Tống Dật lắc đầu: “Không đâu, nơi này kiểm soát chặt chẽ tín hiệu ra vào, Tiểu Cửu, cậu đi kiểm tra hai tên kia xem thế nào.”

Tống Dật nói với một nam thanh niên có khuôn mặt baby, có biệt danh Tiểu Cửu, là chuyên gia về máy tính, một hacker chính hiệu.

“Đã rõ.” Tiểu Cửu ôm laptop rời đi.

Ninh Thư đề xuất với Tống Dật: “Đội trưởng, thực ra tôi có thể đi cùng, mấy tên đàn ông mang theo một ả gái gọi, dùng ả ta để giết thời gian đi đường, làm vậy sẽ không gây nghi ngờ.”

“Nghe hợp lý phết nhể.” Lão Tứ Chu Nghĩa chen mồm vào.

Ninh Thư trừng mắt lườm nguýt, tên Chu Nghĩa này mặt nào cũng tốt, duy chỉ có một thói xấu chính là: sau mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, anh ta sẽ tìm một người đàn bà để phát tiết, xôn xao các thứ..

Đối với Chu Nghĩa, đây là cách thức mà anh ta sử dụng để giải tỏa căng thẳng áp lực.

Tống Dật phê bình Chu Nghĩa không biết bao nhiêu lần, không được quan hệ nam nữ bậy bạ, không được vi phạm kỷ cương quân đội, vậy mà Chu Nghĩa vẫn chứng nào tật nấy, luôn lén lút làm theo ý mình.

Nhiệm vụ mà bọn họ chấp hành vô cùng hiểm nguy, có thể trở thành liệt sỹ cứ lúc nào, vậy nên Lão Tứ này rất tiêu sái mà hưởng thụ cuộc sống.

Mỗi người đều có cách thức giải tỏa áp lực của riêng mình, nhưng cách thức đậm chất phong lưu như thế, trong đội chỉ có mỗi mình Chu Nghĩa.

“Không thể mang theo một ả gái gọi trong khi đi giao một thứ quan trọng như vậy, tôi không muốn vẽ rắn thêm chân.” Tống Dật lập tức từ chối.

Ninh Thư nhún vai.

Tiểu Cửu quay trở lại, cầm trong tay hơn mười mấy viên màu trắng ngà, nhỏ như hạt gạo: “Thứ này là thiết bị định vị.”


“Nhỏ như vậy?” Sắc mặt Tống Dật trầm xuống: “Không chỉ tinh vi mà số lượng còn nhiều đến thế.”

Tiểu Cửu mặt baby nói: “Buôn bán chất cấm sẽ kiếm được lợi nhuận khổng lồ, thiết kế ra thứ này, lúc mang trên người sẽ không dễ bị phát hiện.”

“Gài vào người đi.” Tống Dật nhón lấy một viên, giấu kĩ trên người.

“Thứ này được bọn chúng nuốt vào bụng.” Tiểu Cửu nói thêm.

Tống Dật dẫn theo năm người rồi lái xe đi, dặn dò Ninh Thư phải hành xử cẩn trọng.

Nơi này là quân doanh của bộ đội biên phòng, không nên gây chuyện thị phi.

Ninh Thư gật đầu đã hiểu.

Mắt dõi theo ba xe hàng cho tới khi khuất khỏi tầm nhìn, sau đó trở về phòng, mở máy tính viết báo cáo, cẩn thận báo cáo chuyện này lên cấp trên.

Ninh Thư nộp xong báo cáo, tiếp theo gọi điện hỏi han tình hình các đội khác.

Hi vọng có thể kéo dài thời gian cho nhóm Tống Dật.

Tiểu Cửu vẫn luôn dán mắt vào màn hình laptop, Ninh Thư ngó qua: “Lại xâm nhập vào nội bộ quốc gia nào rồi?”

“Không phải, là đại chiến hacker, hiện tại đang công kích lẫn nhau.” Tiểu Cửu tiện miệng trả lời, mắt vẫn không rời màn hình.

Tốt xấu gì thì Ninh Thư vẫn có chút kiến thức về lập trình, nhìn lướt qua dữ liệu trên màn hình liền hiểu công kích máy tính là gì.

Đây là cách thức giải trí của Tiểu Cửu, chỉ cần lơ đễnh một chút, toàn bộ mạng lưới của một quốc gia nào đó sẽ bị đánh sập, thật là biết cách giải trí nha~

Ninh Thư đến phòng giam xem tình hình hai tên lái xe.

Đây là phòng tạm giam của quân đội, kể từ lúc bước vào, Ninh Thư đã sử dụng lực tinh thần quét qua hai người kia.

Đồ vật được giấu trong cơ thể đã bị lấy ra, lúc này sắc mặt hai tên này trắng bệch nhợt nhạt, chắc đã bị ép uống thuốc sổ để nôn ra.

Ninh Thư hỏi: “Còn giấu gì nữa không?’

“Không có.”

Ninh Thư quét lại lực Tinh thần một lần nữa, xem xem trên người hai tên kia có rơi rớt thứ gì, hoặc là gài bom gì đó.

Nếu quân doanh này bị đánh bom, truyền ra ngoài sẽ bị các quốc gia khác cười thối mũi.

Mà nhiệm vụ của các cô lại chính là bảo vệ an nguy, thể diện của nước nhà.

Kiểm tra tới lui, cuối cùng cũng xác định hai tên lái xe không còn gì bất ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.