Chương trước
Chương sau
Ninh Thư click vào khung chat của người đàn ông mặc sườn xám.

Anh ta trực tiếp hỏi thẳng tại sao Ninh Thư lại xung đột với Hồng Ngọc.

Ninh Thư tùy tiện đáp: [Sao thế, tính khuyên tôi xin lỗi cô ta?]

Người đàn ông mặc sườn xám: [Tôi không bảo cô phải xin lỗi cô ta, chuyện xung đột giữa các nhiệm vụ giả là chuyện thường, có thể kết thù khi cùng làm nhiệm vụ,.. đủ loại nguyên nhân, chỉ là.. không nghĩ tới các cô lại đối đầu nhanh đến vậy.]

Ninh Thư nhíu mày: [Nói như thế, anh đã sớm dự liệu được chuyện này?]

Người đàn ông mặc sườn xám: [Không phải hiển nhiên sao, ấn ký pháp tắc của cô là mục tiêu của Hồng Ngọc.]

Ninh Thư chậc chậc: [Anh từng nói Hồng Ngọc rất bá đạo?]

Người đàn ông mặc sườn xám: [Thực lực của cô ta không yếu, lại có thêm hậu phương vững chãi, cho tới giờ, cô ta vẫn luôn bị A Oản chèn ép, A Oản là hóa thân của Hỏa pháp tắc, nếu Hồng Ngọc có được Thủy pháp tắc, khi đó không nói trước được ai hơn ai.]

Ninh Thư trợn trắng mắt, có bản lĩnh thì tự mình lãnh ngộ, cô lĩnh ngộ được pháp tắc, nhưng phải cắn răng cam chịu vì đó là thứ Hồng Ngọc muốn, không tránh khỏi kết cục bị Hồng Ngọc nhắm vào.

Mẹ nó chứ, ấn ký Thủy pháp tắc giống y củ khoai nóng bỏng tay.

Bất kể Ninh Thư hay ai khác, nếu lĩnh ngộ được Thủy pháp tắc, đều không tránh khỏi công kích từ Hồng Ngọc.

Ninh Thư hỏi người đàn ông mặc sườn xám: [Ngoại trừ chuyện này, anh còn việc gì khác không?]

Người đàn ông mặc sườn xám: [Hết rồi, tôi chỉ muốn biết cô có sợ tè ra quần không, xem ra tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều, nếu ngay cả đồ của mình còn không giữ được thì đúng là phế vật.]

Ninh Thư: [So với Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì không gian , thời gian, ánh sáng, những pháp tắc này không phải mạnh hơn sao, vì sao Hồng Ngọc không cướp của anh, chỉ biết bắt nạt ma mới thôi.]

Người đàn ông mặc sườn xám: [Cô ta không có cái gan ấy, tôi chẳng sợ thế lực đứng sau cô ta, nếu có đánh nhau, tôi muốn chơi chết Hồng Ngọc cũng chỉ là chuyện nhỏ.]

Ninh Thư giơ ngón tay cái, quá là vênh váo, kẻ mạnh nói gì cũng đúng.

Người đàn ông mặc sườn xám: [Có muốn làm bạn gái tôi không, tốt xấu gì tôi cũng là người có tiếng nói.]

Ninh Thư: …

Dù cách một lớp màn hình, Ninh Thư vẫn có thể cảm nhận được khí thế che trời lấp đất.

Lúc này người đàn ông mặc sườn xám hẳn đang hếch cằm lên trời, ung dung phe phẩy cây quạt.

Ninh Thư vẫn chưa quên đánh giá của người đàn ông mặc sườn xám về cô: ‘là mẹ’.

Tiêu chuẩn bạn gái của người đàn ông mặc sườn xám quá thấp, ngay cả người yêu giống mẹ mình mà cũng nuốt được.

Ninh Thư trầm mặc một hồi mới nói: [Anh không cần miễn cưỡng chú tâm đến người như mẹ mình, anh hoàn toàn có thể tìm tới đàn ông.]

Người đàn ông mặc sườn xám: [… Là sao?]

Ninh Thư: [Bạn trai hay bạn gái cũng chỉ là cách nói mà thôi, người đã chết như chúng ta không có nhu cầu sinh con, vậy nên nam hay nữ đều không quan trọng.]

Người đàn ông mặc sườn xám: [Cô đi chết đi, tôi muốn giúp Hồng Ngọc chơi chết cô.]

Ninh Thư nhún vai, luôn mồm bảo muốn thoát ế, thế nhưng người đàn ông mặc sườn xám lại không thể vượt qua được bước kia, không biết có phải do tâm lý hay không.

Chỉ biết mở mồm ba hoa, bảo làm thật liền héo.

Chật vật quá nhỉ, Ninh Thư vui sướng cười trên nỗi đau của người khác.

Tuy nhiên, nếu hai người cùng sống chung, cùng gánh vác trách nhiệm, việc này quá áp lực, cũng quá thần thánh.

Phải cố gắng khiến bản thân trở lên tốt hơn, sau đó giúp đối phương tốt lên…

Ninh Thư click vào group chat hóa thân pháp tắc, thấy mọi người vẫn rất hăng say, hơn nữa còn có khuynh hướng giống sữa chua lên men, càng nói càng hăng.

Bỗng nhiên trở thành nhân vật chính được mang ra bàn tán, Ninh Thư thảnh thảnh thơi thơi hưởng thụ cảm giác này. o (‘^ `) o

Cô sẽ không khóc, bởi tiện nhân sẽ chê cười.

Vươn tay lấy Tuyệt Thế Võ Công trên giá sách, cô phải nhanh chóng cấu tạo lên thế giới.

Sở hữu mỗi ấn ký pháp tắc cũng chẳng là cái chó gì, có thế giới của riêng mình mới là chính đạo.

Ninh Thư ngắm cuốn Tuyệt Thế Võ Công trên tay, không biết vì sao muốn rơi lệ.

Ôm Tuyệt Thế Võ Công vào trong ngực, vật này đã sát cánh cùng cô từ đầu cho tới giờ.

Là chỗ dựa của cô.

Lúc lục lọi đáy hòm, Tuyệt Thế Võ Công đã mốc meo cũ nát.

Ninh Thư hi vọng Tuyệt Thế Võ Công có thể trở thành thế giới, có Thiên đạo của riêng nó, có thể tự thân vận động, là cái nôi nuôi dưỡng vạn vật.

Cũng là vì bản thân cô.

Bỗng dưng cảm nhận được tư vị đắng cay ngọt bùi.

Ninh Thư khẽ mỉm cười, khuôn mặt tản mạn ánh sáng nhu hòa, giọt nước trên trán phát ra hào quang lấp lánh, dịu dàng không chói mắt.

Chỉ với hai bàn tay trắng mà phấn đấu được tới vị trí hiện tại, Ninh Thư cảm thấy thỏa mãn vô cùng, tương lai phía trước vẫn còn dài.

Ninh Thư đặt Tuyệt Thế Võ Công lên giá sách, rút một quyển sách khác ra, ngồi trên ghế sofa nghiền ngẫm.

Mặc kệ sóng gió trong group chat, dù sao cô cũng ẩn tin tức rồi, thời điểm làm nhiệm vụ, người khác không thể truy ra vị trí của cô.

Muốn tìm cô gây chuyện, khổ nỗi không thể tìm được, cho mấy người tức chết.

Ninh Thư nghiêng đầu, chống cằm quan sát lỗ đen trên vách tường, lỗ đen vẫn chậm rãi xoay tròn, phía trong sâu hun hút không thấy điểm cuối.

Bóng tối có thể nuốt chửng mọi thứ.

Ninh Thư nói với 2333: “Hiện tại lỗ đen này to ra thấy rõ, tôi nghĩ nó có bệnh.”

2333: …

“Tôi cũng nghĩ thế, chắc chắn có bệnh.”

Ninh Thư xoa mặt, bất đắc dĩ thở dài.

Thứ quái quỉ gì không biết.

Thứ đồ chơi này cản trở nghiêm trọng đến việc cô làm nhiệm vụ, Ninh Thư không nhớ rõ đã bao lâu không được gặp người ủy thác.

Chỉ sợ nếu cho người ủy thác đi vào, bị lỗ đen hút mất thì đúng là hố cha.

Tránh để xuất hiện sự việc đáng tiếc, cô không tiếp đãi người ủy thác trong không gian hệ thống.

Không có cách giao lưu với người ủy thác, mặt đối mặt trò chuyện sẽ hiểu thêm những suy nghĩ và tâm nguyện của người ủy thác.

Ninh Thư quay 45 độ nhìn không gian, trong lòng tràn ngập bi thương. (ಥ _ ಥ)

Dũng sĩ chân chính phải đương đầu với cuộc sống thảm khốc.

Cảm giác bản thân sắp hóa thành Siêu nhân gao đến nơi.

Ninh Thư nhấn mở cửa hàng hệ thống Thương Thành, lướt qua từng trang một, phát hiện đồ vật ở đây nhiều vô kể, cái gì cũng có.

Muôn hình vạn trạng, món đồ cổ quái kỳ lạ không thiếu thứ gì.

Tính ra mỗi ngày hệ thống Thương thành kiếm được không biết bao nhiêu tiền là tiền.

Số lượng nhiệm vụ giả nhiều như vậy, mỗi người một món, cộng doanh thu lại, con số phải cực kì khủng khiếp.

Hiện tại Ninh Thư thấy thứ gì, phản ứng đầu tiên là soi xem vật đó đáng giá bao nhiêu.

Với đôi mắt tinh tường, mỗi lần thấy đồ được bày bán bèn lập tức nghĩ tới lợi nhuận đằng sau.

Cái chính là cô vẫn mong chờ chút thu nhập đến từ việc thu thuế.

Ninh Thư hỏi 2333: “Khi nào tôi mới có thể thu tiền?”

“Dựa theo thời gian của không gian pháp tắc mà nói, cứ nửa năm sẽ có một khoản thu nhập.”

“Tôi phải tới từng nhà thu tiền sao?” Ninh Thư có chút chần chờ.

“Có thể tự mình đi thu, hoặc nhờ hệ thống chủ thu hộ, hệ thống chủ sẽ thay cô thu thuế, sau đó trả lại cho cô.” 2333 nói.

Ninh Thư hồi hộp xoa tay, ánh mắt lấp lánh: “Có thể tự mình đi thu? Nếu tự mình đi thu, muốn nói bao nhiêu liền thu bấy nhiêu, liệu có được không?”

“À, cái này được nhắc tới trong một văn kiện pháp lý, tiền thuế có thể dao động một chút, bao gồm một chút lợi tức nhỏ là được phép, cô có thể thu thêm thuế từ những cửa hàng đó, nhưng phải có chừng mực.” 2333 nói.

“Có thành chủ thu nhiều, có người thu ít, ở những thành pháp tắc tương đối lợi hại, lượng người ra vào đông đúc, thuế sẽ cao hơn một chút, căn cứ vào độ phồn vinh của Thành mà quyết định mức thuế được thu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.