Ninh Thư chỉ vào An Ngọc Quân đang nằm trong ngực Xà Vương: “Người tình của mày bị trúng độc rồi kìa.”
An Ngọc Quân chỉ là một con người yếu ớt, nào có khả năng chịu nổi sương độc của Xà Vương.
Khuôn mặt hết xanh lại trắng, sưng phù lên như đầu heo.
Xà Vương thầm giật mình, không còn cách nào khác đành phải há miệng thu sương độc trở về.
Uây, lại còn hút về nữa chứ, ghê vậy thì ai chơi lại?
Tạm thời nguy cơ đã được giải trừ, Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm.
Dù là vậy nhưng Ninh Thư vẫn duy trì bức tường nước trước mặt, bởi cô biết rõ bản chất Xà Vương là một kẻ nham hiểm xảo trá.
Cách một bức tường nước, Ninh Thư thấy Xà Vương đút một viên thuốc vào miệng An Ngọc Quân, dám cá 100% đó là giải dược.
Qua một thời gian ngắn, khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ của An Ngọc Quân dần chuyển biến tốt hơn.
Lúc khẩn cấp liền có ngay giải dược, thế mà mồm điêu bảo không có.
Ninh Thư tức ấm ách, lại cúi đầu nhìn lồng ngực bị khoét đi một mảng thịt.
Cô không thỏa hiệp, nhất quyết không thỏa hiệp!
Dù xảy ra chuyện gì cũng phải lôi Xà Vương theo cùng.
An Ngọc Quân khó chịu nhăn mặt, nước mắt sinh lý không kiềm được chảy ròng ròng, trước đó cơ thể đã rất suy nhược, nay lại hít phải sương độc …
Khiến An Ngọc Quân không thể chống đỡ được.
Xà Vương nhíu mày, thấy An Ngọc Quân khóc thì vỗ lưng an ủi: “Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3360916/chuong-1708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.