Tiểu bạch xà quẫy loạn bên trong khiến nồi cơm rung lắc bần bật.
An Ngọc Quân hoảng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, con mình bị cho vào nồi sao?
Khi An Ngọc Quân vừa mới mở nắp nồi, tiểu bạch xà đã lập tức thò đầu ra, lộ ra ánh mắt vô cùng đáng thương.
An Ngọc Quân ôm hai tiểu xà vào ngực, đồng thời cảnh giác nhìn Ninh Thư, đôi chân trần không ngừng lùi về phía phòng khách.
Ninh Thư chun mũi lại, bởi cô ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc xen lẫn cả mùi trứng thối trên người An Ngọc Quân.
Đù má, thứ mùi này mà mix lại với nhau thì phát ngất.
Cô tốt bụng nhắc nhở cô ta tới bệnh viện kiểm tra thân thể, cũng tiện đà lấy ra dị vật còn sót bên trong. Vậy mà …
Thật sự chả biết trong đầu An Ngọc Quân nghĩ gì.
“Anh muốn ăn thịt con tôi sao, anh quả nhiên giống lũ yêu quái đáng sợ kia.” Ánh mắt An Ngọc Quân tràn ngập nỗi thất vọng.
Ninh Thư chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi đã là yêu quái – một yêu quái giết người không chớp mắt, cô có ý kiến à?”
An Ngọc Quân mang theo sự sợ hãi khi đối mặt với lũ yêu quái truy sát cô ta, nhưng đối với Ninh Thư, cô ta không chỉ sợ hãi mà còn mang theo sự trách móc.
Giống hệt một kẻ nhu nhược chỉ biết làm tổn thương người quan tâm mình.
Tiếp theo An Ngọc Quân sẽ chỉ trích cô phản bội sự tin tưởng của cô ta?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3360910/chuong-1702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.