Chương trước
Chương sau
Mới tán phét vài câu với thanh niên tóc bạc này, chưa gì đã bay mất 500 ngàn điểm tích phân.

Ninh Thư nghi ngờ tính chân thực của thanh niên tóc bạc nói lúc nãy, cái gì mà “có căn nguyên thế giới thì nhường cho cô” cơ chứ.

Tính nết thằng cha lừa lọc gian dối thế này, sẽ nhường căn nguyên thế giới trân quý cho cô thật sao?

Ninh Thư lết mông sang cạnh, ngồi đằng trước đón gió.

Thầm nói trong đầu với 2333: “Chú ý tìm căn nguyên thế giới, tôi cảm thấy Suối Nguồn Sinh Mệnh của Tộc Tinh Linh chính là căn nguyên thế giới đó.”

2333 ừm một tiếng, dặn dò Ninh Thư: “Đừng xung đột với bọn họ, lấy thực lực của cô hiện giờ không đánh lại được bọn họ đâu, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, nếu người ta không muốn đưa căn nguyên thế giới cho chúng ta, thì cũng đành phải chịu.”

“Tôi hiểu, nhưng nếu có cơ hội, tôi nhất định phải tranh thủ, thu thập hết đồ tốt mới thôi, cùng lắm thì bị giết một lần là cùng chứ gì.” Ninh Thư nghiến răng nói.

Căn nguyên thế giới không dễ gặp, cho dù có phải đổi bằng mạng sống cũng muốn phải chiếm bằng được căn nguyên thế giới, bởi vì quá khó để có được.

Cô tìm căn nguyên thế giới đến mức tuyệt vọng luôn rồi.

“Được, tôi sẽ chú ý.” 2333 nói: “Cô phải chú ý cẩn thận.”

“Tôi biết rồi.” Trong lòng cô vẫn luôn rất cảnh giác.

Tuy đều là nhiệm vụ giả, nhưng không thể không đề phòng.

Đặc biệt là khi sức của cô yếu như gà thế này.

Tộc Người Lùn giỏi nghề rèn đúc.

Thân hình thấp bé, nhưng vẻ mặt già nua, vì vậy không thể trợn mắt nói rằng tộc Người Lùn xinh đẹp, đáng yêu được.

Ninh Thư vào sâu trong địa bàn cư trú của tộc Người Lùn.

Tộc Người Lùn cao đến bụng Ninh Thư, vóc dáng nhỏ bé, mũi to, nhìn có vẻ phúc hậu, vụng về.

Giống như loài người bị mắc chứng thấp lùn (dwarfism).

Nhà ở của Tộc Người Lùn xây dựng tương đối thấp, xấp xỉ chiều cao của đại thúc.

Nhưng chủng tộc này có thể rèn đúc ra vũ khí với thể tích lớn gấp mấy lần thể tích thân thể bọn họ, hơn nữa còn rất khỏe.

“Ninh Thư, cung điện của Tộc Người Lùn hình như có căn nguyên thế giới, nhưng khoảng cách hơi xa, cô tới gần đó xem thử thế nào.” Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.

Trong lòng Ninh Thư nổi lên sóng ngầm, thực sự có căn nguyên thế giới, tốt quá rồi.

Có khả năng là căn nguyên thế giới thuộc tính hỏa, bởi vì Tộc Người Lùn am hiểu rèn đúc, đa phần có quan hệ với thuộc tính hỏa.

Nhưng không nói chắc được, cũng có thể là loại thuộc tính khác thì sao, biết đâu là thứ bị coi thành rác rưởi rồi vứt vào nhà kho trong cung điện thì sao.

Mặc kệ là thứ gì, chỉ cần là căn nguyên thế giới là được.

“Chúng ta tới cung điện luôn đi.” Ninh Thư nói với ba người.

Đại thúc liếc mắt săm soi Ninh Thư, giống như nhìn thấu được suy nghĩ trong bụng Ninh Thư, thờ ơ nói: “Không đi.”

Thanh niên tóc bạc bảo: “Tộc Người Lùn có căn nguyên thế giới, cô đi lấy đi, đã nói cho cô thì sẽ cho cô.”

Nghe thanh niên tóc bạc nói như vậy, Ninh Thư tự thấy xấu hổ, cô thế này chẳng khác gì mang lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Ninh Thư cười xuề xòa: “Cảm ơn, tôi đi đây.”

Ninh Thư phóng ra rồng lửa, bay với tốc độ nhanh lao về phía cung điện.

Cung điện của Tộc Người Lùn trông như cung điện loài người nhưng ở dạng mini size.

“Ở phía trước.” 2333 nói.

Ninh Thư cảm thấy càng lúc càng tới gần căn nguyên thế giới, trong lòng nhộn nhạo cuồn cuộn sóng nhiệt, lại còn nghe thấy tiếng đập sắt uỳnh uỳnh phía dưới.

Quả nhiên là căn nguyên thế giới thuộc tính hỏa.

Ninh Thư thu rồng lửa lại, bước vào trong phòng.

Phòng này có lò nung rất lớn, trong lò nung chứa ngọn lửa sáng ngời cháy đỏ rực đốt mãi không tắt.

Không ít người lùn bận rộn, ướt đẫm mồ hôi đang chế tạo vũ khí bằng sắt.

“Cái này phải thu thế nào? Đừng nói là dùng thân thể xác thịt này tự tay bắt lấy.” Ninh Thư hỏi 2333.

“Đương nhiên rồi, cô không tiếp xúc với nó, thì làm sao tôi thu được?” 2333 nói.

Ninh Thư hít một hơi, nhảy bổ vào trong phòng.

Đám người lùn đang rèn sắt ngơ ngác nhìn Ninh Thư đột nhiên xông tới.

Sau đó trơ mắt nhìn Ninh Thư ngu ngốc thò tay vào trong lò lửa.

Đứa ngốc này chui từ đâu ra vậy, lại dám thò tay vào lò Lửa Thiêng?

Lửa Thiêng có thể nung chảy cả Quặng Sắt Vĩnh Cửu đó.

Nhờ vào Lửa Thiêng, nên kỹ thuật rèn đúc của Tộc Người Lùn mới ngày càng phát triển.

Ninh Thư chạm tay vào Lửa Thiêng, cảm thấy cả người sắp bị thiêu trụi.

Tức khắc tru tréo khóc thét.

Các người lùn: Này thì ngu này……

Ngay khi Ninh Thư có cảm giác tay của mình bị căn nguyên thế giới thuộc tính hỏa hòa tan, Lửa Thiêng sáng quắc trong lò nung bỗng dưng không thấy đâu nữa cả.

Ninh Thư nhìn bàn tay của mình, đã bị bỏng đến biến dạng, đỏ bừng, đều là bọng nước.

Các người lùn: Ỏ, Lửa Thiêng đâu rồi……

Trong phòng im phăng phắc, đám người lùn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư, nhất thời vẫn chưa thể hồi phục tinh thần từ việc mất đi Lửa Thiêng.

Ninh Thư thấy những người này mở to mắt nhìn mình không chớp.

Ninh Thư đỡ tay bị bỏng chạy ra khỏi phòng.

“Bớ làng nước ơi, có kẻ cướp Lửa Thiêng đi rồi.”

“Tên chân dài kia trộm Lửa Thiêng rồi.”

Người lùn dùng cặp giò ngắn tũn đuổi theo Ninh Thư.

Ninh Thư phóng rồng lửa ra, thoắt cái nhảy lên lưng rồng lửa, nhanh như chớp chạy trốn mất dạng.

Khiến đám người lùn tức tới mức nhảy dựng lên, hai tay vỗ mông.

Mất Lửa Thiêng, toàn bộ cung điện xôn xao.

Ninh Thư về tới ngoại thành, thấy ba người nam đang nhàn rỗi thảnh thơi.

Ninh Thư ôm tay chi chít bọng nước đi qua.

Thanh niên tóc bạc từ trong sách ngẩng đầu, nhìn lướt qua bàn tay của Ninh Thư, không nói gì.

Đại thúc thấy tay Ninh Thư, đi tới kéo tay Ninh Thư, nhìn đám bọng nước rậm rạp trên tay cô.

Đại thúc ngồi xổm xuống đất, nhặt lên một nhánh cây rất nhỏ, chưa được tiệt trùng gì, cầm chọc thủng vài cái bọng nước trên tay Ninh Thư.

(chơi vừa ác vừa ngu)

Khi nước mủ trong bọng nước bắn ra, đau đến mức Ninh Thư trực tiếp gạt phăng tay hắn ra.

“Mày bị điên à?” Ninh Thư quả thực hết chỗ nói nổi, có biết khi chọc thủng lớp phỏng này đau tới thế nào không?

“Đã ghê.” Đại thúc chùi chùi tay mình lên người Ninh Thư.

Ninh Thư:……

Cái đệch, b* cái thằng điên!

Cảm giác chọc thủng bọng nước này giống như nặn mụn bọc vậy, nước mủ chảy ra, sung sướng thỏa mãn tới điên người.

Không khác gì khoái cảm khi nặn mụn đầu đen.

Nhưng cô thấy đau chết mẹ luôn, thằng ch* hèn hạ!

Ninh Thư dùng khăn giấy nhẹ nhàng thấm nước mủ chảy ra, cmn cô đã bỏng nặng rồi, hắn còn có thể làm ra loại chuyện này, lòng dạ bẩn thỉu, cái đồ lương tâm bị chó tha quạ mổ.

Sau đó bôi một ít thuốc lên tay, điều động đan điền bắt đầu chữa trị vết bỏng.

“Tôi bị thương rồi, giờ không bay được nữa, các anh tự lo liệu đi.” Ninh Thư cáu kỉnh nói.

Ba người kia cũng chẳng để tâm hay đoái hoài gì tới lời của Ninh Thư.

Rồng pha lê lập tức lên tiếng: “Tôi có thể bay, cưỡi tôi này.”

Cưỡi, lại còn để cho người ta cưỡi……

Mày có thể nhặt lại, hoặc vớt vát tí tẹo liêm sỉ còn sót lại trong người mày của loài rồng Phương Tây không hả?

Thanh niên xức nước hoa đã thu hết Tộc Người Lùn với cặp chân ngắn cố đuổi tới đây.

Bắt đầu đi tới đế quốc Orc.

Ninh Thư rất vui vẻ, chỉ trả cái giá bị bỏng bé tí teo này mà lấy được căn nguyên thế giới, lời to rồi.

Ninh Thư ngồi trên lưng rồng pha lê, tươi cười rạng rỡ, tay chống cằm, nhìn phong cảnh đang lùi về sau.

Ôi, sao cô lại vui thế này?

“Có gì vui mà cười dữ vậy?” Thanh niên xức nước hoa hỏi Ninh Thư.

“Không có gì.” Ninh Thư nhún vai.

“Đừng nói cô vui vì được cậu ta chọc bọng nước trên tay cô đấy nhé?”

Da mặt Ninh Thư giật giật, suýt chút nữa cơ mặt bị chuột rút, có biết cách trị bỏng cơ bản nhất là không được chọc bọng nước ra không hả?

Cô có nhờ hắn giúp à?

Tự tiện chọc vỡ bọng nước ra rất dễ gây nhiễm trùng, bên trong là da non đấy, chạm nhẹ thôi là đau thấy b* rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.