Chương trước
Chương sau
Editor: Tịnh Kỳ

Beta: EE

Ninh Thư nhìn hành động của Lal, cảm thấy hơi kinh sợ.

Mục bị đập một cái lên đầu mà lại không phản kháng, Ninh Thư càng kinh sợ.

Ninh Thư liếc mắt nhìn Lal và Mục, hai người này đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết à.

“Ninh Thư, tôi có thể dạy dỗ cậu ấy, vì cậu ấy còn nhỏ nên bị người sử dụng tra tấn.” Lal nói với Ninh Thư.

Ninh Thư giật khóe miệng, “Nhanh nhanh đi, vũ khí các anh đều có tâm trí trưởng thành, bất kể tuổi tác.”

“Hai người đã làm gì?” Ninh Thư nhăn mày hỏi.

Dao găm Mục lại bắt đầu cười he he, Ninh Thư khinh bỉ nói: “Cười cái gì, cười khó nghe muốn chết.”

“Có phải cô vừa mới hoài nghi vũ khí của mình không thế? Nghi ngờ vũ khí của cô cấu kết với tôi, có phải trong lòng cô còn nghĩ vũ khí của cô bị tôi ảnh hưởng, có khả năng sẽ hắc hóa sa đọa ăn thịt cô không.”

Ninh Thư: …

Hàng này nghĩ nhiều quá nhỉ.

Lal vội vàng nói với Ninh Thư: “Tôi sẽ không phản bội cô, thật đấy.”

“Tôi biết, tôi tin anh, chẳng lẽ tôi lại tin một vũ khí sa đọa muốn hủy diệt thế giới chắc?”

Lal lại nện một quyền lên đầu Mục, nói với nó: “Giải thích với chủ nhân tôi.”

“Tôi không giải thích, vừa rồi cô ta thật sự hoài nghi anh, Lal, hắc hóa đi, từ nay về sau thoát khỏi nhân loại ghê tởm này, được không?” Mục ôm đầu nói với Lal.

“Tôi sẽ không phản bội chủ nhân, nếu không nhờ cô ấy thì bây giờ tôi đã chết rồi.” Lal nghiêm mặt, “Mau giải thích với chủ nhân đi.”

“Không.” Mục nghểnh cổ.

“Vậy cậu đi đi, đừng theo chúng tôi nữa, cậu luôn muốn thương tổn chủ nhân tôi.” Lal lạnh lùng nói.

“Tôi không…” Mục quệt miệng, oan ức đến mức muốn khóc, “Lal, sao lại muốn đi cùng con người, bọn họ đạo đức giả, tàn nhẫn lại ác độc.”

Ninh Thư: …

Không khí giữa Lal và Mục có chút sai sai.

Ninh Thư một cước đá văng Mục ra ngoài cửa sổ, hỏi Lal: “Anh muốn mang nó đi cùng?”

“Đồ đáng chết, đồ đáng chết, tôi phải xé xác cô.” Mục ở dưới lầu rống to.

Lal im lặng một chút nói: “Mục là một đứa trẻ đơn thuần, lần đầu tiên khế ước là với một đứa nhóc, có lẽ còn nhỏ không biết gì, tùy hứng và ác độc, đem lại thương tổn cho nó.”

Ninh Thư: “Ồ!”

“Giáo dục nhẹ nhàng một chút cũng có thể trở thành vũ khí của chủ nhân, tuy rằng sa đọa nhưng vẫn có thể sử dụng được.”

“Ồ, chủ nhân anh đã khổ sở đến mức phải dùng vũ khí sa đọa rồi sao, anh cũng quá coi trọng định lực và tâm tình của mình rồi.”

“Muốn làm bẩn một chén nước chỉ cần một giọt mực, mà muốn một chén nước bị bẩn khôi phục lại như ban đầu, bao nhiêu nước cũng không đủ.” Ninh Thư nói, “Dao găm Mục chính là một giọt mực.”

Lal cúi đầu, “Tôi biết.”

Ninh Thư đỡ trán, “Tùy anh, anh muốn cho nó đi theo thì đi theo đi.”

“Nhưng mà, vũ khí bình thường sẽ bị vũ khí sa đọa ảnh hưởng, đau khổ chính là anh, sao anh vẫn muốn đem theo Dao găm Mục dù có thể sẽ bị ảnh hưởng?”

“Vậy tức là anh đã bị nó hắc hóa rồi?” Ninh Thư thoải mái nói ra nghi hoặc trong lòng.

Lal kiên định nói: “Tôi vĩnh viễn cũng không hắc hóa, nếu thật sự hắc hóa, tôi sẽ tự mình kết liễu, sẽ không uống máu thịt cô để kéo dài sinh mệnh.”

Tim Ninh Thư thật mệt mỏi, nhặt bậy một vũ khí sa đọa, có vẻ vũ khí sa đọa này còn luôn muốn thọc gậy bánh xe.

Mà Lal hình như muốn cho cô sử dụng nó.

“Anh muốn dùng tình yêu cảm hóa nó?” Ninh Thư nằm lên giường, “Làm cho nó cảm thấy trên đời vẫn có tình yêu đích thực?”

Lal: ???

“Chỉ là cảm thấy nó là một đứa nhỏ hay giận dỗi, không phải muốn cảm hóa nó, chủ nhân có thể dùng bạo lực trấn áp.” Lal nói.

“Mệt quá.” Ninh Thư khoát khoát tay.

Dao găm Mục lên lầu, rít gào với Ninh Thư trên giường, “Tôi muốn giết cô, giết cô.”

Gương mặt Lal bình tĩnh, “Không được phép nói chuyện lớn tiếng như vậy.”

Thần sắc Dao găm Mục cứng lại, hạ thấp giọng nói: “Đồ con nhóc đáng chết, tôi muốn giết cô, giết cô.”

“Không được nói chủ nhân tôi là con nhóc đáng chết, cô ấy có tên, cũng không được nói muốn giết cô ấy.”

Vẻ mặt Dao găm Mục mất kiên nhẫn, “Lal, anh hắc hóa đi, về sau tôi bảo vệ anh, anh không cần đi theo người này.”

Ninh Thư nhìn Lal và Dao găm Mục, trong lòng có chút suy đoán, đều nghe nói người phân theo nhóm vật họp theo loài.

Dao găm Mục coi Lal là đồng loại, Lal là một tàn phẩm, mà Dao găm Mục là một vũ khí sa đọa.

Cô đơn và thái độ của Lal thúc đẩy Dao găm Mục muốn nắm chặt “đồng loại” Lal này.

So với vũ khí khác, thái độ của Lal với Dao găm Mục tốt hơn nhiều, còn có cảm giác anh cả nghiêm khắc.

Ninh Thư đỡ trán, nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến hai vũ khí kia.

Vũ khí sa đọa này đi theo rốt cuộc là tốt hay xấu đây.

Sáng sớm hôm sau, Mai Tử Khanh ăn trước, thu thập vài thứ rồi đi tìm người yêu cô ấy.

Ninh Thư đưa Mai Tử Khanh đến cửa, Mai Tử Khanh cười nói: “Tôi đi đây.”

Ninh Thư hỏi hết lần này đến lần khác: “Cô thật sự đã báo cáo chưa, việc lần này không phải loại chuyện nhỏ.”

“Báo rồi, cô yên tâm.”

“Tôi chỉ sợ cô mềm lòng.” Ninh Thư nói.

Có vẻ bạn trai Mai Tử Khanh đã tiến hành vài lần hoán thiên đại trận, đều thất bại.

Dù thất bại nhưng Mai Tử Khanh đều mềm lòng không báo cáo.

Đáng lẽ ra khi đó nên ngăn cản ngay.

“Không thì chúng ta mặc kệ hắn, sẽ có người trừng trị hắn mà.” Ninh Thư nói với Mai Tử Khanh.

Mai Tử Khanh nhìn núi lớn xa xa, “Ninh Thư, có một số việc, cô không hiểu đâu.”

“Được, tôi không hiểu, cô đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi.” Ninh Thư giơ tay bai bai.

Chuyện của hai vợ chồng nhà này cô không thèm nhúng tay.

“Nếu tôi xảy ra chuyện gì, cô báo cáo lên nhé, phiền cô rồi.” Mai Tử Khanh mang theo năm vũ khí rời đi.

Lal hỏi Ninh Thư: “Cô ấy đi rồi, cô không đi theo sao?”

Ninh Thư nhún vai: “Tôi không đi, nguy hiểm lắm.”

Cô cứ thanh thản chờ là được rồi, đến lúc đó phí một phiếu quyền hạn thôi.

Loại chuyện nguy hiểm như này, Ninh Thư không thèm đi góp vui đâu.

Ninh Thư ở trong nhà khách nhàn nhã sống, nhìn Lal lải nhải bên tai Dao găm Mục.

Không được làm cái này, không được làm cái kia.

Mặt Dao găm Mục âm trầm, nhiều lần dường như không khống chế được muốn giết Lal.

Ninh Thư bèn đi qua đảm nhiệm chức vụ đạp Dao găm Mục, chân giẫm giẫm mặt nó.

Ninh Thư thích hỏa táng, không thích cảm hóa.

Mai Tử Khanh rời đi được hai ngày, vẫn chưa có động tĩnh gì, Ninh Thư hỏi 2333: “Hỏi xem Mai Tử Khanh sao rồi, khách khí một chút.”

2333 ờ một tiếng, lát sau trả lời: “Còn đang đi trong núi, chưa tìm thấy.”

Ninh Thư chống cằm, có khiên tình ti chỉ dẫn, sao còn chưa tìm được.

Trong lòng Ninh Thư có chút không kiên nhẫn, nhiệm vụ của cô bây giờ vẫn chưa có manh mối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.