Trước khi mở phiên tòa, Ninh Thư đến nơi tạm giam thăm Trình Phi một chút.
Trình Phi vẫn y như trước, soái khí tuấn lãng, lúc thấy Ninh Thư còn cười với cô.
Ninh Thư: ...
Dù ở đâu cũng sống thoải mái nhỉ.
Xem ra cuộc sống lao động cải tạo cũng không ảnh hưởng gì với Trình Phi.
Chẳng lẽ ở đây không có ai ngứa mắt Trình Phi à?
Chẳng lẽ không có người nào muốn đánh anh ta?
Nhưng lấy bản lãnh của Trình Phi, bình thường đều là người khác ăn thiệt.
Ninh Thư có chút không nói nổi: "Nhìn qua anh sống cũng dễ chịu ghê."
Trình Phi gật gật đầu, "Người bên trong này đều rất hòa thuận."
Ninh Thư: ...
Ha ha ha, đều là phần tử phạm tội, thế mà còn thân thiện á, Ninh Thư cảm thấy chính mình chắc chắn là thiện nhân mười đời, loại có thể thành Phật ấy.
"Em đến tìm tôi có chuyện gì không?" Trình Phi hỏi Ninh Thư, nhìn cánh tay cô, "Vết thương thế nào?"
Ninh Thư gật đầu, "Khá ổn."
"Chú ý đừng chạm vào vết thương, ăn ít hải sản mới không để lại sẹo." Trình Phi dặn dò.
Ninh Thư thờ ơ nói: "Cấu trúc da bị tổn thương sẽ không thể khôi phục như nguyên gốc được."
"Mặc dù không thể khôi phục lại bộ dáng lúc trước, nhưng có thể cố gắng giống như trước." Trình Phi ôn hòa nói với Ninh Thư: "Ngoan, đừng ăn thứ ảnh hưởng đến vết thương."
Ninh Thư đờ đẫn nghiêm mặt, sao luôn dẫn tới chủ đề này vậy.
Mẹ nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2634369/chuong-1359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.