Chương trước
Chương sau
Edit: Ngân

Beta: EE

Bên cạnh có một nhiệm vụ giả, Ninh Thư hỏi ý kiến Văn Hưng.

Trong lòng Ninh Thư có cảm giác có lẽ cô sẽ bị sụp đổ cùng với 2333.

Văn Hưng sửng sốt: “Nói chung là không đâu, vì đôi bên gắn kết thì phải cùng có lợi, cô đại diện cho lợi ích của hệ thống, hệ thống đại diện cho lợi ích của cô.”

“Sao cô lại thắc mắc cái này?” Văn Hưng kinh ngạc hỏi.

Ninh Thư nhấp môi: “Chắc là tôi nghĩ nhiều, nếu cùng một thể thì không có gì.”

Văn Hưng nói: “Chắc cô biết hệ thống cũng là linh hồn nhỉ, hỗ trợ lẫn nhau là tất yếu.”

Ninh Thư đột nhiên ý thức được cô không nên hỏi vấn đề như này.

Cô thế mà lo lắng 2333 sẽ bỏ cô, vì một việc sẽ không xảy ra mà lo lắng sốt ruột.

Ninh Thư cảm thấy nội tâm mình chưa đủ mạnh mẽ nên mới có thể vì một việc không hề xảy ra mà lo lắng.

Cô cần phải chấp nhận rằng cô và 2333 không phải là người chung một đường.

Vốn dĩ cô với 2333 là người xa lạ, bây giờ bị gắn ở bên nhau, cả hai đều không hứa hẹn gì với đối phương, nên đừng nói tới việc phải trung thành với người còn lại.

Mặc dù tương lai sẽ có một ngày tan rã, lúc đó cũng là đi đến một ngã tư, không cùng đường nên phải tách ra.

Nhưng vẫn chưa tới lúc đi đến ngã tư, cô với 2333 vẫn là một thể cho nên cô không cần phải lo lắng về 2333.

Thay vì lo mấy việc này chi bằng cố gắng để mạnh lên, đến lúc đó có thể ứng phó với biến cố mà sụp đổ mang lại, có thể tự bảo vệ bản thân.

Nhất định phải có tạo ra thế giới của riêng mình, không chỉ riêng để không bị xóa bỏ, càng là vì để một ngày nào đó trong tương lai, cô với 2333 đi đến cuối cùng, có thể sống sót.

Nghĩ thế, trong lòng Ninh Thư bình thường lại, tất cả chỉ là lo sợ không đâu, bởi vì hiện giờ cô còn chưa mạnh tới mức có thế ứng phó hậu quả của việc hệ thống rời khỏi nên nội tâm buồn rầu.

Toàn bộ lo lắng đều bắt nguồn từ việc chưa đủ mạnh.

Trong thời gian ngắn, chuyện này sẽ không xảy ra, 2333 mạnh hơn, cô cũng sẽ mạnh hơn nữa.

Tới lúc đó 2333 rời đi đối với cô chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.

Ninh Thư thời dài một hơi phun hết bức bối trong lòng, cũng đạp văng tảng đá trong lòng ra.

Thật ra chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng Ninh Thư, bây giờ đối mặt ngược lại vô cùng có động lực.

Văn Hưng thấy nét mặt Ninh Thư nhẹ hẳn đi, vừa rồi vẫn còn mặt mày ủ ê, bây giờ nhẹ nhàng như muốn thăng thiên.

Nội tâm phong phú dữ vậy?

“Thời tiết tốt ghê.” Ninh Thư cầm súng nã một phát vào Dị Hình đang nhào tới cô.

Văn Hưng lặng yên nhìn trời âm u, không thể nói ra câu “rất tốt” trái lương tâm.

Lương tâm của hắn sẽ đau lắm.

“Nghỉ chút.” Văn Hưng bỏ hộp thuốc ngồi xuống uống một hớp nước.

Ninh Thư cũng ngồi xuống ngửi quần áo của mình, toàn mùi mồ hôi, quần áo cũng bẩn,

Ninh Thư cảm giác cứ như đang ở tận thế.

Dù sao bây giờ cũng cách nhà trọ cô rất xa, chỗ nào có Dị Hình chạy chỗ đó, Ninh Thư không tìm thấy đường về nhà nữa.

Ninh Thư cũng cầm bình nước uống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ninh Thư và Văn Hưng không nói câu nào, dù sao nói chuyện rất mất sức.

Lại một ngày, các cô không biết đã bắn bao nhiêu phát súng.

Nhất là Văn Hưng còn phải tìm kiếm Dị Hình, gánh nặng rất lớn.

Xem ra cô cũng phải học một ít gì đó.

Xuất phát lần nữa, Ninh Thư vác hòm thuốc chữa bệnh đi theo sau Văn Hưng.

Người phía trên có tới hay không đây?

Lúc bắt đầu Ninh Thư còn tưởng đã đến rồi, dù sao có rất nhiều lực lượng vũ trang tràn vào thành phố.

Nhưng khi Ninh Thư, Văn Hưng gặp được lực lượng vũ trang thì phát hiện bọn họ đều dùng vũ khí của thời đại này, không hề vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của vị diện.

Tất biết bên trên không tới.

Chả lẽ không quan tâm đến vị diện này?

Không phải chứ, Ninh Thư đã từng nhìn thấy cảnh vị diện sụp đổ, chỉ thu dọn mảnh vỡ vị diện đã mệt chết rồi, một vị diện bị hỏng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với mấy vị diện xung quanh.

Giống như một đống rác tràn vào nhà người khác vậy.

Theo tốc độ sinh trưởng của dị hình, chẳng mấy chốc sẽ bị chúng nó chiếm hết, thế phải làm sao.

Văn Hưng cũng thắc mắc hỏi hệ thống của mình, hệ thống Văn Hưng nói bên trên chắc chắn đã trả lời, nói phái người tới.

“Nói người đã tới, nhưng chúng ta không thấy được.” Văn Hưng khoanh tay nói.

Ninh Thư: …

Có lẽ người đến đã chọn kí chủ vào mấy nhân vật thân phận cao có thể điều động lực lượng vũ trang rồi.

Ninh Thư lấy Tích Cốc Đan cho Văn Hưng một viên, mình một viên.

Ninh Thư giật giật ngón tay cứng ngắc, không chỉ muốn nổ súng mà còn phải dùng sở trường là đao.

Bây giờ dị hình trưởng thành không chui vào bụng nữa mà gặm ăn người, gặm đến máu thịt be bét.

Thậm chí Ninh Thư còn nhìn thấy một cô gái bị dị hình gặm lòi cả xương chậu ra ngoài.

Mà những cô gái bị dị hình chui vào bụng, coi như còn sống nhưng cơ thể bị tổn hại nặng, có thể sau này sẽ không sinh con được nữa.

Sinh con hay không là quyền lợi của phụ nữ, nhưng bị dị hình làm hại đến thân thể, thật khiến người ta oán hận không cam lòng.

Có vài người không kịp cứu chữa, chết khi đang bị dị hình làm nhục phía dưới.

Người ủy thác cũng bị như thế.

Đoạn Tuyết: Đ*t m*, tao còn chưa yêu đương, chưa mua nhà, cực khổ để dành tiền trong thẻ, chưa kịp làm gì hết.

Văn Hưng gối tay sau gáy, nằm trên đất nhìn sao trên trời.

Tư thái phong nhã, tựa sĩ tử nằm trên đất.

“Từng qua biển lớn, không gì nước. Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.” Văn Hưng ngâm.*

*2 câu đầu trong bài thơ Ly Tứ Kỳ 4 (Nỗi nhớ xa cách kỳ 4) của nhà thơ Nguyên Chấn khóc thương người vợ đầu tiên đã mất của mình.

Ninh Thư: …

Cái thằng này tự dưng lại đa sầu đa cảm, dáng vẻ như từng trải qua bể dâu.

“Có phải trước khi làm nhiệm vụ giả thì anh là người cổ đại không?” Ninh Thư hỏi.

“Nhìn ra à, tôi là người cổ đại, cả gia tộc đều đọc sách, có người nói trên người tôi có phong cách mọt sách rất rõ.” Văn Hưng bất đắc dĩ nói.

Không tới mức mọt sách, nhưng vừa nhìn là biết là loại đọc đủ kinh thư.

Sách từng đọc qua đều cất giấu bên trong phong thái.

Văn Hưng nhìn Ninh Thư: “Tôi đoán cô là người hiện đại.”

“Có nhiều thứ đã in sâu vào trong lòng.”

Ninh Thư gật đầu: “Tôi đúng là người hiện đại.”

Văn Hưng nhìn sao trời: “Khi trẻ không biết ‘mệnh’ là chi, sa vào tình yêu không ra được.”

(Bó tay :)))

Ninh Thư: Ý, có drama…

“Hôm nay anh đa sầu đa cảm ghê.” Ninh Thư xoa bắp chân cứng ngắc nói.

“Không hẳn là đa sầu đa cảm, người đọc sách nhìn thấy nào hoa nào chim, nào thành phố thì trong lòng chộn rộn như bị bệnh, phải ngâm thơ một phen.”

Ninh Thư: …

Nội tâm Ninh Thư cũng chộn rộn muốn hóng drama, nhất là khi nghe Văn Hưng nói rơi vào tình yêu không ra được.

Ninh Thư nhịn đến nỗi lòng muốn nổ tung, cô muốn hóng drama để điều chỉnh tâm trạng.

Nhất là khi nghe được chuyện xưa đau lòng gần chết của người khác, nhất định có thể điều chỉnh tâm trạng. Anh có cái chuyện gì đau lòng nói nghe coi, để mọi người vui vẻ chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.