Chương trước
Chương sau
Dịch: Lạc Đinh Đang

Ninh Thư về viện của mình, không nhịn được vươn vai duỗi lưng, thật sự là mệt chết người.

Chuyến đi này cũng coi như đáng giá, xem như giải quyết xong một vấn đề, ít nhất không phải thành thân với tên đồng tính Lê Ngọc kia.

Gã nhất định phải cưới Lư Minh Huyên, ít nhiều gì Lư Viễn Phàm cũng là một Binh bộ Thượng thư nhị phẩm, chưởng quản việc quân, lương thảo binh khí, quyền lợi rất lớn.

Vấy bẩn nữ nhi nhà Binh bộ Thượng thư rồi kệ đấy thì rất khó nói nha.

Trường hợp xấu nhất, dù không lấy Lư Minh Huyên thì gã cũng không cưới được nữ tử Lư gia nào khác.

Nhưng chuyện không tốt lắm là, Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần đã cường cường liên thủ, hai người hợp lại hành hạ kẻ khác, thế trận này sẽ không ai chịu được.

"Ôi, may mà tiểu thư không sao, chuyện ở Thiên Thai sơn thật khiến người ta sợ hãi mà." Nguyên Hương nói.

Ninh Thư uống trà nói: "Vậy nên lúc nhiều người không được tản bộ tới chỗ vắng, ở một mình rất dễ xảy ra chuyện."

"Tam tiểu thư, Tam tiểu thư." Lưu di nương vội vàng chạy tới, quan sát Ninh Thư từ trên xuống dưới, "Lần này đi lễ Phật có thuận lợi không?"

Ninh Thư lắc đầu, "Xảy ra chút việc, nhưng con không sao. Người chạy tới đây làm gì, con định nghỉ ngơi một lát rồi đến thăm người đây."

"Ta nghe đám người trở về kể chuyện ở Thiên Thai tự nên chạy vội tới tìm con." Lưu di nương thở dài một hơi.

"Phu nhân đang muốn đập hết đồ trong phòng kìa." Lưu di nương nói.

Ninh Thư thờ ơ uống một ngụm trà, đập thì đập thôi, cũng đâu phải đồ của cô.

Lưu di nương hỏi Ninh Thư: "Đến Thiên Thai tự có phu nhân nào hỏi thăm nghe ngóng về con không?"

Ninh Thư lắc đầu, "Không biết, còn lâu con mới tới lễ cập kê, con sẽ ở cùng di nương vài năm."

Dạng thứ nữ như cô có rất ít cảm giác tồn tại, rất hiếm phu nhân chịu lấy một thứ nữ cho con mình.

Bình thường mà nói, thứ nữ đều gả cho con thứ, còn không thì là thị thiếp.

"Gì mà còn lâu, cũng chỉ ba tới bốn năm. Đính hôn sớm rồi con ở trong nhà thêu đồ cưới gì đó là vừa." Lưu di nương nói.

Ninh Thư bất đắc dĩ trong lòng, ngoài miệng nói: "Có thể sẽ có người tới cầu thân."

Lưu di nương liên tục xác định Ninh Thư không có việc gì rồi mới quay về viện mình.

Chuyện của Lư Minh Huyên khiến Lư Viễn Phàm nổi trận lôi đình, gọi tất cả mọi người đều tới, nhi nữ thị thiếp đủ cả.

Ngay cả Lư Ngọc Tĩnh không có cảm giác tồn tại cũng tới.

Đám người nơm nớp lo sợ đứng trong phòng nhìn Lư Viễn Phàm ngồi trên ghế.

Lư Viễn Phàm trầm mặt uống từng ngụm trà, hơi thở hơi vội, hiển nhiên đang cố áp giận giữ trong lòng.

Tất cả mọi người cúi đầu, không dám nhìn Lư Viễn Phàm.

Lư Viễn Phàm giữ lại gốc râu cằm, uy thế trên người rất lớn. Lư Quân Ninh vẫn là vẻ lạnh nhạt như thế, để ý kỹ còn thấy thấp thoáng sự châm chọc.

Ninh Thư và Lư Ngọc Tĩnh đứng sau cùng, cúi đầu không nói lời nào.

"Lão gia." Vân di nương cẩn thận gọi.

Rầm... Lư Viễn Phàm trực tiếp cầm ném vỡ chén trà trong tay, mảnh vỡ bắn ra, lá trà và nước trà bốc khói nghi ngút.

"A..." Vân di nương bị dọa hét một tiếng, những người khác sợ biến sắc.

Lư Ngọc Tĩnh ở cạnh Ninh Thư bị dọa cho run cả người, suýt thì ngã xuống đất. Ninh Thư vươn tay kéo cánh tay ổn định thân thể giúp nàng ta.

Lư Viễn Phàm liếc mắt nhìn tất cả mọi người, lớn tiếng gầm lên: "Lư Minh Huyên đâu?"

"Chết ở chỗ nào rồi!" Giọng Lư Viễn Phàm ầm vang như có tiếng sét bên tai mỗi người.

"Lão gia, Minh Huyên không khỏe nên đang nghỉ ngơi." Vân di nương nhỏ giọng đáp, vẻ mặt hơi run.

Lê Ngọc cực kỳ thô bạo, dưới ảnh hưởng của dược tính, trong lòng chỉ có dục vọng.

Lại thêm tiến vào từ phía sau mà không thèm bôi trơn, thân thể Lư Minh Huyên ăn đủ.

Từ lúc trở về vẫn nằm trên giường, ăn cũng không dám ăn, sợ sẽ bài tiết ảnh hưởng đến vết thương.

"Nghỉ ngơi, con nhỏ còn mặt mũi sống à, đưa thẳng đến từ đường nghỉ ngơi đi."

"Lão gia, không thể đối xử với Minh Huyên như vậy. Con bé là người bị hại, hơn nữa Hầu phủ đã đồng ý kết hôn." Vân di nương cầu khẩn nói.

"Hãm hại nó! Nhiều người như vậy không hãm hại, lại đi hãm hại mình nó, thật không biết kiểm đểm! Chẳng lẽ ngươi nghĩ Hầu phủ chịu cưới một nàng dâu đức hạnh không trọn ư?!" Lư Viễn Phàm gầm lên.

"Là thật đấy, Lê phu nhân bảo định ngày." Vân di nương quyết không cho phép nữ nhi bảo bối của mình bị đưa tới từ đường nghèo nàn, trải qua cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, một đời hỏng hết. Lư Viễn Phàm hít một hơi thật sâu, "Bị Liễu Nhiên đại sư cấm tới Thiên Thai tự lễ Phật, đây là nữ nhi ngươi chỉ dạy đấy, làm ra loại chuyện đồi phong bại tục."

"Hàng năm Hoàng Thượng đều tới Thiên Thai tự thăm viếng, ngươi nói nhà ta bị Liễu Nhiên đại sư nói vậy, ngươi bảo ta để mặt vào đâu, hả?"

"Ngày mai vào triều, người ta sẽ cười ta thế nào."

"Lão gia." Vân di nương quỳ xuống, mãnh vỡ chén trà trên đất găm vào đùi bà ta, "Hầu phủ nói sẽ lấy Minh Huyên."

Lư Viễn Phàm xoa trán, "Không bao giờ khiến người ta bớt lo mà."

"Ngươi và Thần vương xảy ra chuyện gì?" Lư Viễn Phàm nhìn về phía Lư Quân Ninh.

Sắc mặt Lư Quân Ninh thờ ơ, "Chẳng có chuyện gì."

"Không có chuyện gì mà cầu hôn trước mặt bao nhiêu người. Có phải ngươi cẩu thả với Thần vương?" Lư Viễn Phàm tức đến không biết nói gì cho phải.

Lư Quân Ninh nghe vậy, sắc mặt thoáng cái khó coi, "Phụ thân, mời ngài chú ý lời nói."

Lư Quân Ninh gọi Lư Viễn Phàm là phụ thân chứ không phải đại từ cha thân mật hơn khiến Lư Viễn Phàm sửng sốt.

Ninh Thư nhìn về phía Lư Quân Ninh, Lư Quân Ninh xanh mặt.

Hẳn là Lư Quân Ninh xảy ra chuyện gì đó với Thần vương nên mới tức giận như thế

Thuốc bột cô làm không dễ giải như thế đâu.

Chắc có tiếp xúc da thịt

Nếu hai bên đã tiếp xúc da thịt thì chẳng còn thứ gì có thể ngăn cản ngọn lửa tình yêu hừng hực cả.

Trong lòng Ninh Thư thở dài một hơi, cô rất không cam tâm nhưng đành phải thành toàn hai kẻ đó.

Tâm nguyện của nguyên chủ là không gả cho Lê Ngọc, không bị hãm hại, giờ tránh được một đợt hãm hại nhưng khả năng còn có lần sau.

Lư Minh Huyên và Lê Ngọc chưa thành thân ngày nào thì chuyện này chưa xong được.

Lư Quân Ninh lạnh lùng nói: "Ta và Thần vương không có quan hệ, người đừng xếp ta và Thần vương vào một chỗ."

Lư Quân Ninh nói xong xoay người rời đi, bóng lưng thanh lãnh cao ngạo.

Lư Viễn Phàm hơi ngây người, nhất thời không biết nói gì, sắc mặt trầm xuống.

"Lão gia." Vân di nương cẩn thận gọi.

"Quản lý chuyện nhà cho tốt, lần sau còn không quản tốt chuyện nhà thì tự mà xem đấy..." Lư Viễn Phàm phất phất tay.

"Còn các ngươi nữa, yên tĩnh hết cho ta, nhất là trong thời gian này, quả là khinh nhờn Phật môn mà." Lư Viễn Phàm đang nghĩ làm một pháp sự.

"Vâng." Đám người vội vàng hành lễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.